Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 
             “Ngu xuẩn?”, sắc mặt Bố La trở nên u ám, sau đó trên người hắn đồng thời bộc phát ra sát khí sắc lạnh, lao thẳng về phía Dương Hạo.   

             “Để ta!”, Ngưu Đằng điên cuồng gầm lên một tiếng, sau đó búa Chấn Thiên đột nhiên bộc phát ra uy năng hung hãn.  

             “Tuyết Lang ba đầu, ra đây cho ta!”, Bố La trầm giọng lên tiếng, sau lưng xuất hiện một con Tuyết Lang cao lớn, ba cái đầu lần lượt có ba màu đỏ, vàng và xanh lam.   

             Ba đôi mắt hung tàn đó nhìn Ngưu Đằng chăm chăm, răng nanh lộ ra, móng vuốt giương lên, mạnh mẽ nhắm vào những chỗ hiểm trên cơ thể Ngưu Đằng.  

             “Đọ huyết mạch ma thú với ông nội Ngưu của mày ư, muốn chết hay gì?”, Ngưu Đằng nghiến răng nói, sau đó cơ thể đột nhiên lớn hơn gấp đôi, cao tới cả bốn mét.  

             Kế đó sau lưng hắn xuất hiện một thần ngưu ngũ sắc sáu sừng, khí tức hung hãn cường bạo lập tức bộc phát ra ngoài.  

             “Gừ!”, một tiếng gầm điên cuồng vang lên, Ngưu Đằng cử động hai cánh tay, búa Chấn Thiên hạ xuống phía dưới, thần ngưu ngũ sắc sáu sừng mạnh mẽ xông lên phía trước.  

             “Rầm!”, năng lượng cường đại bộc phát tại nơi mà hai người lao vào nhau, lập tức dâng lên từng đợt sóng điên cuồng.  

             Dương Hạo và Lãnh Lăng không hề cử động, đối diện với kẻ điên cuồng kia, khoé miệng nở một nụ cười bình thản. Đối đầu với Ngưu Đằng, hai người bọn họ đều sợ khiếp vía.  

             Bố La này quá ngạo mạn, đối đầu với Ngưu Đằng mà lại dám đánh áp sát. Hắn thật sự cho rằng Ngưu Đằng dùng để trang trí hay sao?  

             “Bộp!”, cơ thể Bố La lùi nhanh ra sau, sau đó đụng trúng một loạt người đứng phía sau, sắc mặt hắn trắng bệch, máu tươi chảy ra từ khoé miệng.  

             Hắn lạnh lùng nhìn Ngưu Đằng, sau đó lại nhìn về phía Dương Hạo nói: “Có bản lĩnh thì ngươi tự lên. Một đấu một, ta sẽ giết chết ngươi chỉ với một chiêu”.  

             “Hắn là của ta”, vào lúc Bố La nói ra lời này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm, biểu cảm của hắn lập tức biến đổi, cơ thể lao vút sang một bên.  

             Hắn quên mất trước kia lúc bản thân bị đánh lùi ra sau đã đụng trúng một người, ban nãy không chú ý tới, mãi tới khi người đó lên tiếng hắn mới cảm nhận được cỗ sức mạnh khủng bố đang bộc phát ra.  

             “Hừ! Thú săn của ta là thứ mà ngươi có thể khinh thường hay sao?”, giọng nói đó vang lên giống như tiếng chuông báo hiệu cái chết, sau đó Bố La đột nhiên cảm nhận được trên bả vai của mình truyền tới một sức mạnh cường đại.  

             Ngay sau đó, sắc mặt hắn lại biến đổi, bên bả vai còn lại cũng bị giữ lấy ngay tức thì. Trên đôi bàn tay truyền tới sức mạnh không có cách nào kháng cự.  

             “Không!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng Bố La, sau đó cơ thể hắn bắt đầu phân đôi ngay từ chính giữa, bị đôi bàn tay đó mạnh mẽ xé đôi ra.  

             “Tên ranh này trở nên mạnh hơn rồi”, Dương Hạo nhìn gương mặt quen thuộc của Tôn Lập Dương, trong lòng đột nhiên trở nên nghiêm trọng.  

             Khoảng thời gian này, không chỉ có cậu và Lãnh Lăng có tiến bộ mà tên Tôn Lập Dương này cũng mạnh hơn không ít. Sức mạnh của người này có thể tuỳ tiện xé toang tu giả cảnh giới Tử Phủ nguyên trì, e rằng ở trong cảnh giới Tử Phủ thì cậu đã có đối thủ mới rồi.  

             “Hừ! Hai ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta”, Tôn Lập Dương ném bỏ hai nửa cơ thể ra xa, sau đó lập tức lao thẳng về phía mấy người Dương Hạo.  

             Trong lòng trầm lại, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, Dương Hạo phát hiện ra những người khác đều không có bất kỳ động tác gì, trong lòng không khỏi thầm thở phào một hơi.  

             Nhìn từ biểu cảm của Tôn Lập Dương, chuyện bản thân và Lãnh Lăng là ma tu vẫn chưa bị hắn tiết lộ ra ngoài. Xem ra tên này muốn giết hai người bọn họ để độc chiếm công pháp và bí thuật ma tu.  

             “Ngưu Đằng, thử với hắn đi”, Dương Hạo lên tiếng nói.  

             Ngưu Đằng nhếch miệng, nói: “Ta đang đợi câu nói này của huynh đấy. Tên này có sức mạnh không tệ, rất phù hợp với khẩu vị của ta, trận chiến này chắc chắn sẽ rất đã”.  

             Hắn vừa nói vừa sải bước tiến về phía Tôn Lập Dương, cơ thể cao bốn mét giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, cho người ta một loại áp lực nặng nề.  

             Có điều tốc độ của hắn lại không hề chậm, nháy mắt đã đi được mấy chục mét, tạo nên một cuộc đối chọi sức mạnh ở ngay chính giữa với Tôn Lập Dương.  

             “Rầm!”, cơ thể của hai người không ngừng lùi ra sau.  

             Tôn Lập Dương lùi ra sau mấy chục mét, Ngưu Đằng cũng lùi xấp xỉ mười mấy mét. Hai người híp mắt lại, trong mắt loé lên vẻ nghiêm trọng.  

             “Hừ, dã thú giỏi mấy trò hung bạo cuối cùng cũng chỉ là dã thú mà thôi”, Tôn Lập Dương nhìn thần ngưu ngũ sắc sáu sừng phía sau lưng Ngưu Đằng, lạnh lùng nói.  

             “Ranh con muốn chết à?”, Ngưu Đằng gầm lên một tiếng, sau đó cơ thể lao nhanh ra trước, giơ cao búa Chấn Thiên, giáng thẳng về phía đỉnh đầu của Tôn Lập Dương.  

             “Cút!”, cánh tay của Tôn Lập Dương đột nhiên chấn động, sau đó một tầng sức mạnh cứ thế dần bộc phát ra từ trên cánh tay. Một cú đấm mạnh mẽ được tung ra, giống như cơn gió lốc đón lấy búa Chấn Thiên của Ngưu Đằng.  

             

             

Advertisement
';
Advertisement