“Bản lĩnh khủng khiếp thật, thế mà có thể chuyển cả kiến trúc trong không gian khác ra đấy, đây là tài năng đến mức nào mới có thể làm được như vậy?”, Dương Hạo thầm nói.  

             “Hả?”, Du Huyền khẽ nói, sau đó cảm nhận được vật thể xung quanh đang thay đổi một cách nhanh chóng, dưới chân xuất hiện một con đường lớn nối liền.  

             Không chỉ mấy người họ mà mọi người đều như bị ném vào một thành phố hoang vắng trong không gian, nhìn những tòa nhà cao lớn nguy nga, họ đều kinh ngạc không thôi.   

             “Ầm!”, đúng lúc này xung quanh cả thành trì đều xuất hiện một màn sáng, trong màn sáng có chứa năng lượng đáng sợ lưu động, một khi bùng nổ e là nơi này không ai có thể thoát được.  

             “Vèo!”, bầu trời bỗng xuất hiện một luồng sáng màu ngọc trắng, luồng sáng đó đột nhiên hạ xuống rồi chiếu vào một tòa nhà cao nhất trong cả thành trì.  

             “Chìa khóa Thiên Thành, đó là chìa khóa Thiên Thành”.  

             “Đúng rồi, chắc chắn là chìa khóa Thiên Thành, mọi người mau lấy đi”.  

             “Nó là của ta, ai dám động đậy ta giết kẻ đó”, lập tức có người hét lên, một đám người điên cuồng vào đến chỗ chìa khóa Thiên Thành.  

             Có được chìa khóa Thiên Thành tức là có được truyền thừa của Thiên Quân, trong số những người này, thậm chí vài cao thủ mạnh nhất đó đều muốn có được nó.  

             “Ầm!”, mọi người nhanh chóng chạy đến chỗ đại điện trung tâm, thoáng chốc đã có hơn mười người đến gần nơi đó.  

             “Vèo!”, nhưng đúng lúc này chìa khóa Thiên Thành đó như có sinh mệnh bay đến một đầu khác, dường như nó đang trốn khỏi tầm mắt của mọi người để không ai có thể tìm được.  

             “Thế mà lại có linh tính à?”, vốn dĩ Dương Hạo cũng định đến tranh giành nhưng sau khi cậu cảm nhận được sự thay đổi của chìa khóa Thiên Thành thì bỗng dừng lại.  

             “Thiên Quân chọn đệ tử truyền thừa cũng có cơ duyên”, lúc này Du Huyền nói bên tai cậu: “Đừng vội, bây giờ cho dù có người lấy được chìa khóa Thiên Thành cũng không thể kiểm soát được, đợi đến khi cánh cửa Thiên Thành từ trên trời rơi xuống mới có thể giành lấy chìa khóa Thiên Thành trong tích tắc, sau đó mở cánh cửa ra”.  

             “Ừ”, Dương Hạo gật đầu rồi hỏi: “Du Huyền huynh, lẽ nào linh tính của chìa khóa Thiên Thành đó là từ sự khống chế của Thiên Quân sao?”  

             Du Huyền lắc đầu nói: “Ý ngươi là Thiên Quân Niết Bàn đang quan sát chỗ này à?”  

             Thấy Dương Hạo gật đầu, hắn lại nói: “Cũng không phải không có khả năng, nhưng bản lĩnh của Thiên Quân cực kỳ mạnh, dù quan sát nơi này thì họ cũng có thể sử dụng bản lĩnh vô song để nhập linh hồn cho chiếc chìa khóa đó để nó trở thành vật có linh tính”.  

             “Cũng phải”, Dương Hạo gật đầu nói: “Cường giả Thiên Quân dù chỉ là một thần niệm cũng có thể khống chế được sự sống chết của rất nhiều người, khống chế một chiếc chìa khóa nhỏ là chuyện dễ dàng thôi”.  

             “Nhìn đi, đám ngu ngốc đó bắt đầu tranh nhau rồi”, Ngưu Đằng nhảy lên trên một tòa nhà rồi chỉ về phía xa xa nói.  

             Dương Hạo, Du Huyền và ba người Lãnh Lăng cũng nhảy lên đến mái nhà, nhìn sang quả nhiên có đám tu giả đang chém giết giành giật nhau như Ngưu Đằng nói.  

             Loáng thoáng họ còn có thể nhìn thấy chìa khóa Thiên Thành phát ra ánh sáng ngọc trắng, lúc này nó liên tục thay đổi chủ nhân giữa đám tu giả đó, không ai có thể giữ được nó trong vòng ba giây sau khi cầm nó trong tay.  

             “Ầm!”  

             “Giết!”  

             “Chết đi!”, “Đó là của ta!”, ngôn ngữ hỗn loạn, đòn tấn công điên cuồng, lúc này sự tham lam được thể hiện rất rõ, ngay cả huynh đệ ruột thịt bên cạnh có lẽ cũng sẽ trở thành đối tượng tấn công.   

             “Thứ đồ nóng bỏng tay này, nếu chúng ta lấy được e là cũng không chống đỡ nổi với nhiều tên điên thế này”, Dương Hạo nói.  

             Du Huyền gật đầu cười nói: “Như ta đã nói lúc nãy, món đồ này không dễ gì lấy được, cách tốt nhất là đợi cánh cửa Thiên Thành vừa hạ xuống thì ra tay ngay”.  

             “Ừ, sư thúc nói phải, bốn người chúng ta cùng nhau ra tay, ai giành được trước thì là cơ duyên của người đó”, Ngưu Đằng nói.  

             Lãnh Lăng cũng gật đầu nói: “Ta đồng ý”.  

             “Phụt!”  

             “A!”, máu bắn ra tứ tung, trò chơi chết chóc chính thức bắt đầu.  

             Trong đám người tranh giành chìa khóa Thiên Thành đó có vài người là cảnh giới Linh Kiếp bước một, những người khác đa số đều là cảnh giới Tử Phủ pháp tướng.  

            

             

Advertisement
';
Advertisement