“Huyết mạch thị huyết, Đông Long”, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.  

             Đã từng, cậu bị cả đám vây hãm tấn công, đòn tấn công của Đông Long này là hung hãn nhất. Nhưng bây giờ, cậu có thể tùy ý tiêu diệt tên này trong nháy mắt.  

             “Ầm!”, hồn lực bộc phát, hồn chú lập tức xuyên vào linh hồn Đông Long. Con dấu huyền ảo dần đóng xuống, sự tức giận và căm phẫn trên mặt Đông Long dần biến đổi, cuối cùng biến thành kính nể cùng sùng bái.  

             Mỗi tu giả đều giống với Đông Long. Dưới hồn chú, giống như một bức xạ, biến tất cả những cao thủ hàng đầu này thành nô lệ của ma.  

             Trên mặt Dương Hạo lộ ra vẻ mệt mỏi, tuy nhiên vẫn mang theo sự may mắn và vui mừng.  

             Cậu cảm thấy may mắn bởi vì trước đó lấy cái danh của Đại Đế ra khiến cho linh hồn những tên này xuất hiện khẽ hở trong khoảnh khắc, giúp cho hồn chú của cậu có thể thâm nhập vào linh hồn nhanh hơn.  

             Cộng với sự xuất hiện của cơ thể Ma Vương mới phá vỡ được lớp phòng ngự nội tâm của họ. Như vậy cậu mới dễ dàng yểm hồn chú vào trong linh hồn của họ, khiến bọn họ trở thành nô lệ của cậu.  

             Nếu không phải như vậy thì nhiều cường giả thế này, số người có linh hồn mạnh hơn cậu cũng không ít, muốn đạt được hiệu quả như vậy e là sẽ tốn chút thời gian.  

             “Mục Lăng tham kiến chủ nhân”.  

             “Đông Long tham kiến chủ nhân”.  

             “Thân Đồ Liệt Nguyệt tham kiến chủ nhân”.  

             “Chân Doanh tham kiến chủ nhân”.  

             Dương Hạo cởi bỏ xiềng xích của chiến hạm Trấn Linh, từng tu giả lần lượt quỳ xuống đất, sau đó cúi lạy trước mặt Dương Hạo. Bây giờ, mặc dù rất nhiều người trong số họ không muốn nhưng dưới sự khống chế của linh hồn, họ không thể nào phản kháng.  

             “Đứng dậy đi!”, Dương Hạo khẽ vung tay, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi không cần gọi ta là chủ nhân, chỉ cần gọi ta là Thành Chủ là được”.  

             “Tham kiến Thành Chủ!”, một trăm ba mươi tám người cảnh giới Linh Kiếp, trong đó bao gồm Đông Long, yêu nghiệt đỉnh cao cảnh giới Tử Phủ, toàn bộ đều cúi đầu.  

             “Chiến hạm, thu!”, Dương Hạo phất tay, sau đó cậu cùng hơn trăm người này đồng thời xuất hiện trong bậc thang vạn dặm.  

             “Đây là đường tới Thiên Thành!”  

             “Chúng ta đang trên đường tới Thiên Thành”.  

             “Sao có thể? Lẽ nào, từ bây giờ con đường tới Thiên Thành sẽ không biến mất nữa?”  

             Theo mọi người được biết, con đường tới Thiên Thành nghìn năm mới xuất hiện một lần. Nó vừa mới xuất hiện rồi, vốn dĩ nghìn năm sau mới lại xuất hiện ở nhân gian. Nhưng bây giờ, họ đang đứng trên con đường tới Thiên Thành, chuyện này hoàn toàn không thể giải thích được.  

             “Là trận pháp”, đôi mắt màu máu của Đông Long lóe lên một tia sáng, sau đó ánh mắt dừng trên người Dương Hạo, một tia kinh ngạc lóe lên.  

             Giờ phút này, nếu nói hận Dương Hạo, hắn đã không dám nữa, bởi vì trong lòng có hận thì sẽ bị Dương Hạo phát hiện, chỉ cần Dương Hạo trong lòng khẽ động, hắn sẽ tan thành mây khói.  

             Không có hận thù, ngược lại là một lòng thành kính, hơn nữa trước đây, sau khi chìa khóa Thiên Thành rơi vào tay Dương Hạo, Dương Hạo đã bố trí từng trận pháp lợi hại mạnh mẽ ở trong đó.  

             Vì vậy, hắn nhận định đây là trận pháp không gian. Ở đây cũng chỉ có mình Dương Hạo mới có thể phá được trận pháp thâm sâu như vậy, bước chân vào con đường tới Thiên Thành.  

             Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hít sâu một hơi, nếu thật sự là như hắn nghĩ, thì Thiên Thành này tương đương với lãnh địa riêng của Dương Hạo, kế thừa Thiên Quân tráng lệ cũng ở trong túi của cậu.  

             “Khá lắm, chính là trận pháp”, Dương Hạo liếc nhìn Đông Long một cái, cười nói: “Toàn bộ con đường tới Thiên Thành này đều là những trận pháp rộng lớn vô biên, ở đây có không biết bao nhiêu cấm chế, đi sai một bước có thể sẽ lập tức rơi vào trong đó, không biết nguy hiểm đến mức nào”.  

             “Bây giờ ta mới phá vỡ một cánh cửa không gian thôi, còn lâu mới có thể khống chế toàn bộ trận pháp Thiên Thành này. Mọi người, hôm nay ta thành lập tông môn, tên là Thiên Thành, các ngươi đều là những đệ tử đời đầu của Thiên Thành ta”.  

             Dương Hạo híp mắt nói, tuy nhiên ngoại trừ Ngưu Đằng và Lãnh Lăng, những người khác, bao gồm cả Du Huyền đều tỏ ra bất lực.  

             “Đệ tử đời đầu tiên!”, Đông Long thở dài, ánh mắt phức tạp, không cam lòng và uất ức, chỉ hận bản thân hắn không thể một đao giết chết mình. Hắn biết rất rõ, từ nay về sau, hắn chỉ có thể trung thành.  

             Trừ phi hắn có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao, vượt qua Dương Hạo, phá bỏ hồn chú này.  

             “Ngưu Đằng”, Dương Hạo hét về phía Ngưu Đằng, nói: “Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đông Long, tổng cộng 138 cao thủ cảnh giới Linh Kiếp, đệ có thể chọn nhóm mười người trở thành một mạch của mình”.  

             “Ta lập ra Thiên Thành là nhờ sức mạnh của ba huynh đệ chúng ta, nếu không một mình đệ ở bên ngoài, bị người ta ghim thù, sau đó bị giết chết, vậy thì không hay rồi”.  

             Ngưu Đằng trợn mắt nhìn cậu, tức giận nói: “Đây là lời mà lão đại huynh nên nói sao? Lẽ nào còn muốn niệm thần chú cho ta không chết? Tuy nhiên, mười người này ta vẫn đồng ý dắt theo”.  

            

 

Advertisement
';
Advertisement