Học viện Linh Không, đệ tử Chấp Pháp đường là nhân chứng cho trận chiến sinh tử của cả hai bên, Tô Nhã đứng ở vị trí hàng đầu.  

 

"Haha! Tô Nhã, chẳng nhẽ cô vẫn còn hi vọng nhà họ Dương sẽ gặp may à?", Lục Uy đứng sau lưng Tô Nhã mỉa mai nói.  

 

Tô Nhã lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không thèm để ý tới.  

 

“Hừ!”, thấy cô không để ý tới mình, Lục Uy đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một luồng sát khí nhàn nhạt bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.  

 

Trong mắt hắn, Tô Nhã hẳn là ỷ bản thân vì có ngoại hình đẹp, đồng thời được mấy vị sư huynh đối xử tốt cho nên mới không coi hắn ra gì.  

 

“Ừm?”, ngay khi Lục Uy phóng ra một tia sát khí, người đứng đầu hàng ngũ đệ tử chấp pháp quay đầu lại, ánh sáng hung tợn lập tức khóa chặt hắn lại.  

 

"Lục Uy, ngươi đã đi quá xa rồi. Đệ tử chấp pháp một lòng đoàn kết, chấp pháp nghiêm minh. Nếu ngươi phạm phải bất cứ điều nào trong hai điều này, ta sẽ chính tay giết ngươi", người thanh niên nhẹ giọng nói.  

 

Nghe câu nói của người thanh niên, Lục Uy rùng mình. Sau đó hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu thiếu niên.  

 

Lôi Sùng Vân, đệ tử chấp pháp đứng đầu. Vị trí của hắn không hề xê dịch. Thực lực của người này đã đạt tới cấp độ đỉnh cao của cảnh giới Kim Linh.  

 

Đừng nói đến một Lục Uy, ngay cả nhiều trưởng lão của học viện Linh Không, cũng như những nhân vật cấp cao nhất của Chấp Pháp đường, đều phải nể hắn.  

 

Người này được mệnh danh là thiên tài có tỉ lệ kỳ vọng trong một năm xung kích tới cảnh giới Tiên Thiên cao nhất, cho nên không có bao nhiêu người trong học viện Linh Không dám trở thành kẻ thù của hắn.  

 

Mà việc Lôi Sùng Vân để ý đến Tô Nhã, cả Chấp Pháp đường đều biết. Vì vậy, khi Lục Uy lộ ra sát ý, hắn mới tức giận.  

 

Các đệ tử chấp pháp đứng ở một bên, trong khi hơn 100 người đứng ở phía tây. Những đệ tử này tuổi không cao lắm, nhưng đều có khí tức của cảnh giới Ngân Linh. Họ đều là những đệ tử ưu tú của học viện Linh Không, khi họ kết hợp lại nhau sẽ tạo thành một thế lực vô cùng lớn mạnh.  

 

Trên đỉnh của một ngôi đền cách chiến đài không xa, có ba người trẻ tuổi đứng lặng lẽ. Đôi mắt của họ đều tập trung vào chiến đài.  

 

Vấn Huyền Lăng, Chử Kế Phong và Thiệu Dục, rất ít người ở học viện Linh Không biết tên của họ. Họ ở trên cao, có lẽ chỉ có những vị lãnh đạo cao cấp của học viện Linh Không và những người lớn tuổi trong đám đệ tử ưu tú mới biết họ.  

 

Vấn Huyền Lăng, đệ tử cốt cán đứng đầu. Chử Kế Phong, đệ tử cốt cán thứ hai. Thiệu Dục, đệ tử cốt cán thứ ba. Trong suốt lịch sử gần 100 năm thành lập học viện Linh Không, ba người bọn họ đều là những đệ tử đỉnh cao.  

 

Đệ tử cốt cán, hai chữ cốt cán có thể nhìn ra toàn cảnh trong nháy mắt. Địa vị của họ, với các trưởng lão, thậm chí còn cao hơn cả Lôi Sùng Vân của Chấp Pháp đường.  

 

"Huyền Lăng lão đại, người họ Dương này quá cuồng vọng rồi đúng không? Bảy người đấu với bốn mươi sáu người, còn có bảy tám đệ tử ưu tú, họ có thể làm được sao?", Thiệu Dục trẻ tuổi nhất hỏi.  

 

Anh chàng này trông chưa đầy mười tám tuổi, sắc mặt hiền hòa, da láng mịn như em bé. Ai có thể ngờ rằng y là một đệ tử cốt cán cơ chứ?  

 

Vấn Huyền Lăng mặc áo xanh, sắc mặt trắng nõn, giữa lông mày có một tia sắc bén.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement