“Tứ Tượng Sơn?”, Dương Hạo hơi ngẩn ra rồi hồi tưởng lại thật cẩn thận, hình như y đã nghe thấy cái tên này từ chỗ Hướng Ninh Phong.
Tứ Tượng Sơn chính là một môn phái do Thiên Quân sáng lập. Tứ Tượng Thiên Quân sở hữu huyết mạch Long Tượng vạn cổ, thực lực xếp vào hạng trung trong số rất nhiều Thiên Quân của liên minh Bách Phong.
“Tứ Tượng Sơn của Tứ Tượng Thiên Quân?”, y lên tiếng hỏi một câu cực kỳ tuỳ ý.
Nhìn thấy biểu cảm của Dương Hạo, Thần Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh ta không ngờ lúc anh ta nói ra cái tên Tứ Tượng Sơn thì cậu thanh niên trước mặt này lại tỏ ra tuỳ ý như vậy.
Thế nhưng hễ là tu giả, dù là cao thủ ở cảnh giới Linh Kiếp khi nghe thấy Tứ Tượng Sơn thì đều sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc. Thế nhưng cậu thanh niên trước mặt lại hoàn toàn không có chút thay đổi nào.
“Chính là Tứ Tượng Sơn của Tứ Tượng Thiên Quân”, Thần Trạch gật đầu nói: “Ta là đệ tử đời thứ ba của Tứ Tượng Sơn, mẹ của Thần Võ – Phi Sở cũng thế”.
Dương Hạo nhìn Thần Trạch, lên tiếng nói: “Ta nghĩ huynh đi tới bước đường ngày hôm nay, có lẽ mẹ ruột của Thần Võ cũng có liên quan nhỉ?”
“Phải”, Thần Trạch lộ ra vẻ mặt đau khổ, lên tiếng nói: “Phi Sở có vẻ ngoài tuyệt sắc, rất nhiều sư huynh sư đệ bên trong Tứ Tượng Sơn đều có ý với cô ấy. Thế nhưng cô ấy lại chọn trúng kẻ vô dụng nhất là ta đây, bị ta làm liên luỵ mà phải chết. Cô ấy ngốc, ngốc quá đi!”
Nhìn nước mắt trong khoé mắt Thần Trạch, Dương Hạo không nhịn được thở dài một hơi. Không biết tại sao, trong đầu y lại lập tức nhớ tới Tô Nhã, người phụ nữ vẫn luôn thầm lặng hy sinh cho bản thân. Cô ấy không ngốc hay sao?
“Tứ Tượng Thiên Quân có một người cháu trai, tên là Tôn Bộ Đỉnh, chính hắn là người không từ thủ đoạn muốn có được Phi Sở. Lúc đó, ta và Phi Sở đã kết thành vợ chồng, thế nhưng hắn vẫn ngoan cố muốn cướp người. Phi Sở vì muốn bảo vệ sự trong sạch của bản thân nên đã tự vẫn trên đỉnh núi của Tứ Tượng Sơn. Còn ta lại bị Tôn Bộ Đỉnh chặt đứt hai tay, đuổi ra khỏi sơn môn. May là tên Tôn Bộ Đỉnh đó không biết tới sự tồn tại của Thần Võ, nếu không thì đứa bé này chắc chắn sẽ không thoát được khỏi kiếp nạn đó”, Thần Trạch nói tới đây thì giọng nói đã quá đỗi nghẹn ngào.
Anh ta đang kể lại thù hận, nhưng anh ta càng hận sự yếu đuối và vô dụng của bản thân hơn. Nếu như thiên phú của bản thân cao hơn một chút, thực lực mạnh hơn một chút thì Phi Sở sẽ không cần phải chết, bản thân và Thần Võ cũng không cần đi tới bước đường này, sống trong thù hận.
“Ta hiểu rồi”, Dương Hạo khẽ gật gật đầu, sau đó nói: “Giới hạn cao nhất của tình yêu chính là sống chết có nhau. Cô vợ đó của huynh có thể giao tính mạng cho anh. Bất luận thế nào, dù cô ấy đã chết thì linh hồn vẫn luôn ở bên cạnh huynh”.
Nói xong câu này, đôi mắt của Dương Hạo lại nhìn về phía sau lưng Thần Trạch, từng luồng ánh sáng sâu thẳm loé ra từ trong đôi mắt. Tâm Thần nhất thời bao trùm hết cả không gian.
Phía sau lưng Thần Trạch có một hình bóng mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy, nó đang dựa sát vào tấm lưng của anh ta. Hình bóng mơ hồ dường như mang theo tình yêu rất lớn, thâm nhập vào linh hồn như vậy, dù chết cũng không đổi thay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!