Nhưng bốn người còn lại thì không chắc. Trong bốn người, thanh niên đồ vàng và thanh niên đồ trắng, trong mắt tràn đầy sát khí, khắp người toàn là hung khí vô tận, rõ ràng là những kẻ thích giết chóc.  

 

“Giết!”, ngay lúc Dương Hạo đang đánh giá bảy người, một giọng nói đầy sát khí vang lên.  

 

Thanh niên đồ trắng giơ một thanh trường kiếm, tấn công về phía Dương Hạo một cách tàn nhẫn. Năng lượng của hắn cực kỳ mạnh mẽ, lực đạo pháp của thanh trường kiếm cũng rất hung hãn. So với những người còn lại rõ ràng không chỉ mạnh hơn một bậc.  

 

Nhưng trong mắt Dương Hạo, hắn chỉ là một tên ngốc đáng thương mà thôi. Nhìn vẻ tham lam và dục vọng trong mắt hắn, khóe miệng Dương Hạo hiện lên một tia giễu cợt.  

 

“Ta không ra tay, không có nghĩa là các ngươi được phép nhục mạ”, nhẹ giọng nói một câu, Dương Hàn nâng cánh tay phải lên, sau đó chậm rãi duỗi ra.  

 

“Bùm!”, ngay khi cánh tay duỗi ra, đạo pháp Chiến Thần đáng sợ lập tức bộc phát ra.  

 

Đúng vậy, chính là đạo pháp Chiến Thần. Kết hợp giữa ma đạo và kiếm đạo. Đạo pháp của y có lẽ được gọi là đạo pháp Chiến Thần. Dù sao đó cũng là phương pháp tu luyện Chiến Thần ngự trị.  

 

Ngay khi đạo pháp Chiến Thần xuất ra, không gian dao động. Đạo pháp trường kích của đối phương lập tức bị xé nát thành từng mảnh. Không chỉ vậy, đạo pháp Chiến Thần giống như một tia sáng màu bạc, nhấn chìm tu giả mặc đồ trắng.  

 

“Bùm!”, âm thanh cực lớn vang lên, Dương Hạo thu tay lại.Y nhìn thanh niên đồ trắng đã biến thành hư vô trong không gian đó với nụ cười nhàn nhạt trên môi.  

 

“Mạnh quá! Đây, đây là đạo pháp gì, quá kinh khủng”, sắc mặt ba người mặc đồ đen y hệt nhau, cực kỳ kinh hãi, cơ thể không khỏi lùi về phía sau mấy bước.  

 

Tu giả đồ vàng vẻ mặt ngưng trọng, sau đó cũng lui về phía sau, toàn bộ hung khí trên người cũng thu lại hết.  

 

Trước đó hắn có ý định giết Dương Hạo. Nhưng bây giờ, hắn thông minh biết thu lại ý nghĩ đó. Hắn cũng biết Dương Hạo không cần dùng bảo vật gì để ngăn cản đòn tấn công của hắn.  

 

Mà dựa vào thực lực, thực lực đáng sợ cùng cực. Tu giả như vậy, khiến hắn khiếp sợ. Cho dù cảnh giới thấp hơn hắn nhiều, nhưng cũng để hủy diệt hắn.  

 

“Vù! Cậu thanh niên, đúng là đáng sợ”, một lão giả đồ xám cười nói, cũng bắt đầu lui về phía sau. Ông ta là người duy nhất là Linh Kiếp bước bốn ở đây. Nhưng ông ta hiểu rõ hơn tất cả mọi người, thực lực của Dương Hạo vượt qua ông ta nhiều.  

 

“Bằng hữu, vừa rồi ta chỉ là phản ứng trong lúc cấp bách, hoàn toàn không có ý xúc phạm”, người còn lại là một người cường tráng, dáng vẻ thô kệch.  

 

“Hồ Diệp, các ngươi quá lỗ mãng, sao có thể kích động như vậy, nhỡ làm người bạn này bị thương, bảo ta làm sao đền bù được?”, một giọng nói lanh lảnh vang lên, sau đó tấm màn mỏng manh trên người chú lạc đà di chuyển, một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương xuất hiện trong tầm mắt Dương Hạo.  

Advertisement
';
Advertisement