“Đúng vậy”, Dương Hạo nói: “Tuy nhiên ta vẫn lựa chọn ở lại rồi. Không phải nói vạn cổ mộ huyệt đó sắp mở sao, đúng lúc ta muốn thử xem”.  

 

“Cậu chắc chứ?”, Đàm Khinh Tinh lộ ra chút vui mừng. Lão đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ rằng Dương Hạo lại tới đây.  

 

“Đại ca, ông vui gì vậy? Lẽ nào ta vào vạn cổ mộ huyệt thì có thể giúp được gì đó cho ông?”, Dương Hạo không khỏi hỏi một câu.  

 

Đàm Khinh Tinh xuay tay, cười nói: “Cậu không biết đấy. Trong tay ta có một vị trí, là bên trên đưa cho ta. Bây giờ ta tiếp quản điện Đan Khí thành Tuế Nguyệt, nhưng dưới trường không có thiên tài Linh Kiếp kiệt xuất nào cả, ta đang đau đầu không biết nên đi tìm ai đây!”  

 

“Nhưng ta không phải người của điện Đan Khí”, Dương Hạo nói.  

 

“Chuyện này thì có sao?”, Đàm Khinh Tinh lập tức trả lời: “Mặc dù cậu không phải người của điện Đan Khí ta, nhưng lại là huynh đệ của ta. Điện Đan Khí ta, coi trọng nhất là tình cảm. Dù sao vị trí này trong tay ta, sẽ thuộc về cậu”.

 

“Quyết định như vậy đi, ta nghĩ bên trên cũng sẽ đồng ý thôi”, Đàm Khinh Tinh xua tay nói, giọng điệu chắc nịch.  

 

“Trưởng lão”, đúng lúc này, Từ Hạo vội vàng từ bên ngoài đi vào. Phía sau ông ta là một tu giả trẻ tuổi đầy kiêu ngạo.  

 

Người này mới chỉ tầm hai mươi tuổi, tu vi đạt tới cảnh giới Linh Kiếp bước bốn. Hơn nữa rất rõ ràng, hắn là người của điện Đan Khí, nếu không Từ Hạo đã không dễ dàng đưa hắn vào như vậy.  

 

“Hả?”, cau mày, Đàm Khinh Tinh có chút không vui nói: “Từ Hạo, đây là ai?”  

 

Từ Hạo chưa kịp trả lời, tu giả đó đã lộ ra vẻ giễu cợt, nói: “Ta là Vi Yên Sơn, gia phụ Vi Niễn, điện chủ điện Đan Khí thành Thanh Châu”.  

 

Địa vị trên dưới của điện Đan Khí được thiết lập rất rõ ràng. Thành Thanh Châu cao hơn một bậc so với thành Tuế Nguyệt, là thành trì hạng nhất.  

 

Thành Tuế Nguyệt chỉ tương đương với thành trì hạng hai trong quận Thanh Tiêu mà thôi. Ở trước thành Thanh Châu buộc phải cúi đầu khom lưng. Đồng thời, quản lý của điện Đan Khí cũng được phân cao thấp.   

 

Là người quản lý của điện Đan Khí thành Tuế Nguyệt, đương nhiên địa vị của Đàm Khinh Tinh không bằng Vi Niễn của thành Thanh Châu được. Còn về thực lực thì cũng còn lâu mới bằng.  

 

Vi Niễn, là Điện Chủ của điện Đan Khí ở thành trì hạng nhất, tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Quân. Mặc dù chỉ là Thiên Quân nhất trọng, nhưng địa vị của ông ta là thứ mà Đàm Khinh Tinh không thể dễ dàng so bì được.  

 

“Thì ra là con trai của Vi Niễn”, Đàm Khinh Tinh cố nặn ra một nụ cười, trong lòng thầm tức giận trước sự giễu cợt, chế giễu của người thanh niên trước mặt.  

 

Lão nói: “Không biết công tử Vi Yến Sơn tới thành Tuế Nguyệt có chuyện gì? Lẽ nào là muốn tới chơi, nếu vậy, lão phu sẽ sai người dẫn đường cho cậu”.  

 

“Hừ!”, Vi Yến Sơn hừ lạnh một tiếng, nhìn Đàm Khinh Tinh nói: “Ông cho rằng Vi Yến Sơn ta rảnh rỗi tới chỗ ông thăm núi nghịch nước sao? Nếu không phải vì phân bộ thành Tuế Nguyệt không có ai có thực lực, ta hà cớ phải tới tham gia lịch luyện ở vạn cổ mộ huyệt trước chứ?”  

 

Advertisement
';
Advertisement