Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Trước những lời nói của Mộng Cảnh Thiên Quân, Sơn Lam và Ma Lạc đều sững sờ. Về phần các Thiên Quân khác, đều lộ ra vẻ vui mừng.  

 

Những lời của Mộng Cảnh Thiên Quân bao gồm tất cả bọn họ, điều đó có nghĩa là họ có thể có cơ hội bước vào Vĩnh Dạ Ma Cung mà không phải trả bất kỳ giá nào.  

 

“Nếu Mộng Cảnh Thiên Quân đã nói như vậy, Sơn Lam từ chối thì sẽ không hay”, Sơn Lam Thiên Quân lớn tiếng nói.  

 

Ma Lạc: "Cảm ơn tấm lòng của Mộng Cảnh Thiên Quân, Ma Lạc rất biết ơn”.  

 

"Cảm ơn Mộng Cảnh Thiên Quân!"  

 

“Cảm ơn Mộng Cảnh Thiên Quân!”, các Thiên Quân lần lượt nói. Đối với họ, cơ hội này có thể nói là tự nhiên nhặt được.  

 

“Rộng lượng”, Dương Hạo không khỏi nói một tiếng, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ranh mãnh.  

 

Mộng Cảnh Thiên Quân sẽ không cho không họ đâu. Lý do tại sao lại cho họ vào miễn phí như vậy, ông ta chuẩn bị cho họ làm tốt thí à? Như người ta thường nói, họ chỉ là một đống bia đỡ đạn thôi.  

 

“300.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm cũng đủ để ta nâng cao rất nhiều thực lực”, nghĩ đến sắp có Thuần Dương Tinh, y lại không nhịn được cười ra tiếng.  

 

Quay đầu nhìn Đàm Khinh Tinh, y nói: "Lão ca, ông chuẩn bị cho ta ba thứ. Bốn viên Kiếp Vận Đan, cùng một ngàn ký kim sa cổ. Cuối cùng, ta muốn một thanh kiếm, loại vũ khí cấp Thuần Dương đỉnh phong ấy".  

 

Sau khi nghe ba bảo bối mà Dương Hạo nói, ánh mắt Đàm Khinh Tinh trực tiếp mở to, vẻ mặt đầy tức giận, tựa hồ sắp bộc phát.  

 

“Có vấn đề gì sao?”, Dương Hạo quay đầu khó hiểu hỏi.  

 

“Đương nhiên là có vấn đề”, Đàm Khinh Tinh không nhịn được tức giận nói: “Tiểu tử nhà cậu, Kiếp Vận Đan và kim sa cổ thì thôi không nói đi, nhưng là vũ khí ở đỉnh phong cấp Thuần Dương, cậu nghĩ ta kiếm đâu ra?"  

 

“Chẳng lẽ ông bảo cái điện Đan Khí này không có?”, Dương Hạo không khỏi có chút thất vọng.  

 

Y vốn tưởng rằng điện Đan Khí nhất định phải có bảo vật cấp thuần Dương để đấu giá, nhưng đáp án không ngờ lại khiến y có chút thất vọng.  

 

"Vũ khí cấp Thuần Dương, Thiên Quân rất hiếm dùng tới nó. Cậu nghĩ rằng chúng là hàng hóa rẻ tiền trên các quầy hàng trên đường phố, muốn mua là có à? Trừ khi có chi nhánh của điện Đan Khí ở cấp Vương Thành, nếu không thì chẳng đào đâu ra được đâu", Đàm Kinh Tinh nói.  

 

Dương Hạo thở dài, bất lực nói: "Nếu đã như vậy, thì cứ giao đại cho ta một thanh trường kiếm cấp Thuần Dương đi! Nhưng Kiếp Vận Đan và kim sa cổ ông phải tìm ra cho ta”.  

 

“Đã hiểu”, bỏ lại một câu, Đàm Khinh Tinh trực tiếp rời khỏi phòng.  

 

Khi cuộc cạnh tranh cho chiếc chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung kết thúc, cuộc đấu giá tiếp theo có vẻ kém sôi động hơn một chút. Mấy thứ đồ tốt dường như cũng không hiếm thấy đến vậy, rất nhiều Thiên Quân đều trốn ở trong phòng, không có ý muốn lên tiếng.  

 

“Thứ cuối cùng là một thi thể, thi thể của Thiên Quân”, Từ Hạo hét lớn, rồi vung tay đặt cái xác lên bục cao.  

 

“Quân Vị Ương?”, Phong Hành Tử kêu lên.  

Advertisement
';
Advertisement