“Dương Hạo ca ca!”, vừa trở lại sân, một giọng nói trong trẻo vang lên, là Tịch Quân.
Y nhìn Tịch Quân, cười nhẹ nói: "Có chuyện gì muốn tìm huynh sao?"
“Dương Hạo ca ca, muội sắp tới vạn cổ mộ huyệt rồi”, cô gái cúi đầu, trầm mặc nói: “Không biết còn có thể gặp lại huynh không”.
“Muội đã biết, tại sao lại hỏi?”, Dương Hạo vẫn cười nhẹ, nhưng trong nụ cười lại có chút lạnh lùng.
Vẻ mặt ngưng trọng, Tịch Quân không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, ngẩng đầu nói: "Dương Hạo, muội không hiểu ý huynh. Muội đi trước, tạm biệt”.
Cô ấy vội vàng như chạy trốn, không dám ở lại trước mặt Dương Hạo dù chỉ một giây, cảm giác tội lỗi lừa gạt khiến cô ấy cảm thấy mình đang phạm tội.
“Nhỏ này”, Dương Hạo không khỏi lắc đầu cười, thật ra y không có ý trách móc, cô gái này có thể đang muốn lợi dụng y, nhưng xem ra y không bị cô ấy lợi dụng.
“Dương Hạo, đã đến giờ rồi, mau tới đây”, giọng nói của Đàm Khinh Tinh bên tai vang lên, Dương Hạo ngẩng đầu, xoay người bước ra khỏi viện tử.
Đã có hai người đang đợi ở sảnh sau của điện Đan Khí, một trong số họ là Vi Yến Sơn, người còn lại là một thiếu niên rất trẻ.
Thiếu niên này mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, có thể đạt tới cảnh giới như vậy ở tuổi mười lăm mười sáu, Dương Hạo trước đây chắc chắn sẽ không tin.
Tuy rằng thiếu niên này lớn tuổi hơn một chút so với Tịch Tung Hoành, nhưng tu vi của Tịch Tung Hoành hoàn toàn khác hẳn với độ sâu và ổn định, tuy rằng tu vi của Tịch Tung Hoành cao nhưng cũng có chút không ổn định, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.
Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn Dương Hạo, trong mắt lóe lên ngưng trọng, vẻ mặt có chút lãnh đạm, tựa hồ không muốn làm quen với ai.
“Hưu Dương, Dương Hạo, Vi Yến Sơn”, Đàm Khinh Tinh vẫy tay, chỉ vào từng người một và gọi tên họ, coi như giới thiệu về ba người họ.
“Đàm tiền bối, Tịch Quân đến muộn”, lúc này, một cô gái trẻ bước vào cửa, chính là Tịch Quân.
Sau khi nhìn thấy Dương Hạo, cô ấy lập tức cúi đầu không nói nữa.
Đàm Khinh Tinh gật đầu, nhìn thấy manh mối trên mặt cô gái một cái, liền liếc nhìn Dương Hạo, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất lực.
Lão nói: "Bốn người các ngươi coi như đều có quan hệ với ta”.
"Tịch Quân, cô được Mộng Cảnh Thiên Quân phó thác cho ta, ta không thể không quan tâm”.
"Hưu Dương, sư phụ của ngươi là một vị tiền bối mà ta kính trọng, ông ấy nhờ ta giúp một tay trong khả năng, ta cũng không thể không giúp".