Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Những ngày tháng tiếp theo, Dương Hạo vừa tìm kiếm ở trong thế giới Thịnh Thiên vừa bắt đầu lĩnh hội Phong Chi Nhất Đạo. Lúc y thật sự tiếp cận với Phong Chi Nhất Đạo thì mới phát hiện ra tu luyện nó không hề dễ dàng như những đạo pháp khác.  

 

Suốt cả hai tháng trời, y chỉ lĩnh hội được một chút vận dụng của gió. Khoảng cách cho tới khi lĩnh hội được đạo pháp thực thụ vẫn còn rất xa xôi.  

 

Cung điện vô cùng hùng vĩ, bia đá nối liền nhau. Nơi này là trung tâm của thế giới Thịnh Thiên, cũng là nơi đặt vạn cổ mộ huyệt chân chính. Mà bên trong những huyệt mộ này chính là những cường giả đẳng cấp một thời của thế giới Thịnh Thiên.  

 

Cảnh giới Linh Kiếp, Thiên Quân, thậm chí là phần mộ đặt ở ngay trung tâm của Đại Đế. Đây mới chính là nơi bước vào thế giới này mà các tu giả kia vẫn muốn tìm kiếm.  

 

Bằng mắt thường không thể nhìn hết được số bia mộ, mỗi một bia mộ đều có độ cao mấy nghìn mét. Hơn nữa mỗi huyệt mộ lại có phạm vi rộng tới cả mấy dặm.  

 

So với việc nói nơi này toàn những huyệt mộ thì chi bằng nói nơi này là những cung điện thu nhỏ. Bởi vì phần đáy của những bia mộ đó đều là những kiến trúc rất cao chứ không phải phần mộ được dựng bừa lên bởi gạch đá.  

 

Tử khí vô tận, còn cả khí tức tinh thuần của đạo pháp di chuyển xung quanh những huyệt mộ này. Loạn lưu mạnh mẽ bao trùm khắp hàng tỉ dặm từ đầu chí cuối.  

 

Những huyệt mộ nhìn ngút tầm mắt đều hướng về một phương. Đó chính là một bia đá cực lớn cao tới mấy chục nghìn mét ở điểm cuối xa xôi nhất, nơi đó đang phát ra uy thế vương giả của Quân Lâm Thiên Hạ.  

 

Vạn mộ làm lễ, không sai, chính là làm lễ. Quân Lâm Thiên Hạ khi còn sống chắc chắn là sự tồn tại vượt trội hơn chủ nhân của những huyệt mộ này, là vua của những cường giả chiến tử tại thế giới Thịnh Thiên này.  

 

“Tử khí thật đáng sợ, đây mới là huyệt mộ muôn đời, cuối cùng thì ta cũng tìm thấy rồi”, một thanh niên gầy gò nhìn về phía huyệt mộ ở nơi xa, không nhịn được lên tiếng nói.  

 

“Ha ha! Sư đệ, mấy người xem, chúng ta tìm được huyệt mộ rồi”, một tiếng cười lớn vang lên, bốn thanh niên lần lượt xuất hiện, bốn người bọn họ chính là bốn tiểu bối của Phong Hành Tử và Thái Uy.  

 

“Sư huynh, chúng tôi tìm thấy rồi”, lại là một giọng nói vang lên, hai nam nữ thanh niên xuất hiện. Người nam anh tuấn, người nữ thì xinh đẹp tuyệt trần.  

 

“Là nơi này không sai, cuối cùng tôi cũng tìm thấy rồi. Liên Thiên ca ca, huynh ở đâu?”, Tịch Quân cũng một thân một mình tới được trước huyệt mộ muôn đời, đưa mắt nhìn ra những bia mộ ở phía xa.  

“Huyệt mộ muôn đời”, nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt Hưu Dương loé lên tia sáng sắc lạnh.  

 

Vi Yến Sơn đứng cách đó không xa, đầu tiên là liếc nhìn huyệt mộ, sau đó lại quay đầu liếc nhìn xung quanh. Sau khi hắn phát hiện ra không tìm thấy người kia thì khẽ nhíu mày.  

 

“Ngươi tuyệt đối đừng chết trong tay người khác. Có thể tranh giành với ta, thậm chí ngay cả nhị điện chủ cũng coi trọng ngươi, còn có kha khá cường giả thu nạp ngươi làm đệ tử, ngươi đúng là làm người khác phải đố kỵ. Vậy nên ta phải giết ngươi, để cho bọn họ biết đã nhìn lầm rồi, ta mới là lựa chọn chuẩn xác của bọn họ”.  

 

Từng bóng người xuất hiện, tổng cộng có hai mươi người.  

 

Advertisement
';
Advertisement