Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Ha ha! Em gái Tịch Quân, ta đang cứu ngươi đấy. Tránh cho tới lúc tông chủ đại nhân của Diệt Ương Tông hỏi tội bọn ta, tại sao không chăm sóc tử tế con gái của ông ta”, Hạo Chân phá lên cười điên cuồng.  

 

Nói ra thì thân là đệ tử môn nhân của Thiên Quân, giữa đôi bên đều rất thân thuộc. Hạo Chân biết Tịch Quân là con gái của Tịch Minh Vũ, những người khác cũng đều biết rõ.  

 

“Ha ha! Ức hiếp một cô gái, Hạo Chân ngươi đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”, một tiếng cười vang lên từ trong miệng của một thanh niên đang đứng bên cạnh Hạo Chân.  

 

“Sư huynh Bảo Huy, huynh nói sai rồi. Ta vì thương hoa tiếc ngọc nên mới ngăn cô ta lại. Đây là một mỹ nhân, ta không hy vọng cô ta bỏ mạng quá sớm”, Hạo Chân cười nói.  

 

“Một đám giẻ rách”, đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên khiến cho sắc mặt của bốn người Hạo Chân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.  

 

Có điều sau khi bọn họ quay đầu nhìn rõ người vừa lên tiếng là ai thì lại phải kiềm chế cơn phẫn nộ đang bộc phát trong lòng. Người vừa lên tiếng có thân hình cao lớn, sức mạnh bao trùm khắp bốn phương.  

 

Bên cạnh người này còn có một thanh niên cũng có thân hình vô cùng vạm vỡ. Hai người này đứng cạnh nhau trông cứ giống như hai bức tường đá, ngập tràn khí thế mạnh mẽ.  

 

“Từ Quỷ Mị, Trì Võng Lưỡng, hai người cũng chẳng khá hơn chúng tôi là bao đâu nhỉ?”, Hạo Chân cười khẩy, lên tiếng chế nhạo.  

 

Quỷ Mị Võng Lưỡng, bốn chữ này đại diện cho chết chóc. Từ Quỷ Mị, Trì Võng Lưỡng là đệ tử của Sơn Lam Thiên Quân, thiên tư và thực lực đều mạnh mẽ hơn người.  

 

“A Di Đà Phật! Các vị, đừng nên đôi co ở đây nữa. Vô số bảo vật quý giá gần ngay trước mắt, tiểu hoà thượng tôi không nhẫn nhịn được muốn vào trong lắm rồi”, một giọng nói khác vang lên, rất nhiều tu giả lập tức nhìn về phía tiểu hoà thượng có dáng người không cao lắm, đột nhiên trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kiêng dè.  

 

“Xoạt!”, đúng vào lúc này, khoảng không phía xa đột nhiên xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh đó có tốc độ cực nhanh, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua, nháy mắt đã lao tới trước mặt mọi người.  

 

“Phong Chi Nhất Đạo, hoà vào gió, hoá thành một làn gió nhẹ. Không có bất cứ sự ngăn chặn nào, ta mới là sự tồn tại thao túng cuồng phong”, Dương Hạo hoàn toàn chìm đắm trong sự lĩnh hội của Phong Chi Nhất Đạo, cứ thế bay ra phía trước.  

 

Sự chuyên tâm của y thậm chí còn khiến y quên mất bên dưới mình có nhiều người đang đứng như vậy. Cũng như thể không hề nhìn thấy, phía xa chính là bia mộ không nhìn thấy hết được toàn bộ.  

 

Một lòng cầu đạo, không ta không người, cảnh giới bây giờ của Dương Hạo là cảnh giới mơ ước của rất nhiều tu giả. Mặc dù y đang bay, thế nhưng trên thực tế y đã hoà vào trong gió, y chính là một cơn gió, không cần dựa vào bất cứ ngoại lực nào cũng có thể bay được cả trăm dặm chỉ trong nháy mắt.  

 

Advertisement
';
Advertisement