“Nhập hư!”, sắc mặt Hạo Chân thay đổi, cả người nhanh chóng bay về phía sau. Ánh mắt kinh hoàng, hắn điên cuồng vung cây thương trong tay.  

 

“Phá! Phá! Phá!”, ba tiếng gầm lớn vang lên, ba tia sáng hung hãn lao về phía không gian trước mặt. Sau vài tiếng vang giòn giã, nhập hư chi kiếm trong không gian đột nhiên bị chặn lại.  

 

Trên trán Hạo Chân đổ mồ hôi, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.  

 

Thực ra không chỉ có Hạo Chân, mà ngay cả mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ trang nghiêm. Chỉ một chiêu đã có thể phá hủy bảo vật cấp thuần dương của Hạo Chân, hơn nữa còn ép Hạo Chân phòng thủ ba chiêu liên tiếp. Rất ít người có được lực tấn công này.  

 

“Kiếm đạo nhập hư, có trò hay để xem rồi. Ta muốn xem xem, tên Linh Kiếp bước hai này có thể thắng được Hạo Chân cảnh giới Linh Kiếp cấp bốn hay không!”, tiểu hòa thượng thấp bé nói, hai gối bắt chéo trên không, nhìn với vẻ thích thú.  

 

“Cường giả”, Từ Quỷ Mị và Trì Võng Lưỡng nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.  

 

Hô Diên Kính cũng nghiêm nghị nhìn Dương Hạo, trong mắt hắn, Hạo Chân không đủ mạnh để trở thành đối thủ, nhưng thanh niên áo bạc cầm thanh kiếm phía sau lại cho hắn một loại cảm giác mạnh mẽ.  

 

“Ngươi là ai?”, Hạo Chân nghiêm nghị nhìn Dương Hạo, sau khi hỏi xong liền nháy mắt với ba người phía sau.  

 

 

 

Khi thấy ánh mắt của Hạo Chân, ba người từ ba hướng lao tới, đứng cùng hắn, nhìn thẳng vào Dương Hạo, sát khí tỏa ra như một bức tường dày, khiến người ta nghẹt thở.  

 

Nhưng Dương Hạo lại không hề quan tâm. Ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào Hạo Chân, cười nói: “Thực ra, tội của ngươi không đến mức chết. Chỉ là ngươi chọn nhầm người, đứng nhầm đội, cho nên hôm nay ta không thể tha cho ngươi!”  

 

“Thật buồn cười! Ngươi không tha cho bọn ta cái gì chứ! Phải là bọn ta không tha cho ngươi mới đúng. Một tên Linh Kiếp bậc hai mà lại kiêu ngạo đến vậy, thật đáng chết!”, một thanh niên phía sau Hạo Chân tức giận nói.  

 

Dương Hạo bật cười, ánh mắt mang theo tia sát khí.  

 

“Dương Hạo ca ca, không được! Phía sau bọn họ là Thiên Quân, huynh không thể làm vậy”, Tịch Quân lên tiếng cảnh cáo, nhưng đối với Dương Hạo, đệ tử của Thiên Quân thì sao? Y cũng sẽ giết không nương tay.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, Kiếm Hải Thương Lan!”, kiếm quang bay ra, từ trên không trung xuất hiện gợn sóng, trong nháy mắt, kiếm ảnh hóa thành hư vô chi kiếm, xuyên qua không gian.  

 

“Đây là thanh kiếm mạnh nhất mà ta từng thấy trong đời!”, tiểu hòa thượng kinh ngạc đứng lên.  

 

“Ta không thể cản nổi đường kiếm này của hắn!”, Từ Quỷ Mị nói.  

 

Trì Võng Lưỡng gật đầu nói: “Đừng nói là đường kiếm này. Ngay cả đường kiếm đơn giản lúc nãy, cũng chưa chắc đỡ được”.  

 

“Tên nhãi này từ đâu tới vậy? Thật mạnh!”, Hô Diên Kính thầm nghĩ, lúc này, hắn bắt đầu đặt Dương Hạo ngang hàng với mình, thậm chí còn vượt qua hắn.  

Advertisement
';
Advertisement