Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh



 

Vẻ mặt của Vương Bị càng lúc càng xấu, trước mắt mọi người, thực lực của Dương Hạo ai cũng thấy rõ. Và bây giờ người con trai này đang thử thách chính hắn, hắn thực sự không có tự tin rằng mình có thể đánh bại đối thủ.  

 

Đánh! Không đánh? Vương Bị do dự, sự do dự này khiến không ít đệ tử biết là hắn kiềng Dương Hạo, hoặc nói là sợ Dương Hạo.  

 

"Ngươi không dám sao? Nếu đã như vậy, hãy dập tắt sát ý của ngươi đi. Ta, Dương Hạo, để lại một câu, nếu ngươi dám động đến người nào trong nhà họ Dương ta, ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn”, Dương Hạo nói.  

 

Nghe được lời này của cậu, sắc mặt của rất nhiều đệ tử như hiểu ra. Chẳng trách Dương Hạo muốn thách đấu Vương Bị, hóa ra hắn đã bày ra sát ý với Dương Hạo.  

 

“Dương Hạo, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy”,  một giọng nói vang lên, một đệ tử ưu tú khác bên cạnh Vương Bị nói với ánh mắt khinh thường.  

 

Dương Hạo nhìn tên đó cười nhẹ.  

 

“Nhân tiện, ta quên mất ngươi”,  cậu hé miệng cười, sau đó hai mắt híp lại, mũi kiếm chĩa vào người này: “Ngươi có dám xông lên chiến một trận không? Hoặc là ngươi có thể lên cùng Vương Bị, ta không ngại một đấu hai đâu".  

 

"Ngươi”, vẻ mặt của tên đó biến sắc, hắn nhìn Vương Bị.  

 

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn nói: "Vương Bị, giết hắn đi. Ta và ngươi hợp lực, nhất định có thể giết chết Dương Hạo".  

 

Trong mắt Vương Bị hiện lên một tia đấu tranh, sau đó hắn mới từ từ bình tĩnh lại.  

 

Hắn lắc đầu nói với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Ô Sâm, nếu như chúng ta bước lên võ đài, về sau sẽ bị rất nhiều đệ tử chế giễu. Ngươi có từng nghĩ tới, công tử sắp xếp chúng ta ở Linh Không là để một tên Dương Hạo nhỏ nhoi vạch trần chúng ta ư?"  

 

“Nhưng”,  Ô Sâm muốn phản bác, nhưng lại bị Vương Bị vẫy tay ngăn cản.  

 

Dương Hạo nhìn hai người thì thào nói: “Không dám à? Vừa rồi còn sủa như sói, vậy mà bây giờ giống như hai con chó con chỉ biết ư ử, đáng buồn".  

 

Sau đó cậu phớt lờ hai người và quay lại nhìn trên bục cao, nơi có một người đàn ông trung niên tràn đầy lửa giận và sát ý trong mắt.  

 

“Cảnh giới Ngân Linh bước bốn, ông là lão sư của đệ tử nội môn đúng không? Nhưng tôi chưa từng thấy ông, chắc ông là người mới”,  Dương Hạo bình tĩnh nhìn nam nhân.  

 

“Dương Hạo, đừng đi quá xa”,  Tam trưởng lão cau mày khi thấy Dương Hạo trực tiếp khiêu khích lão sư.  

 

Các môn sinh của học viện Linh Không, dù tài giỏi đến đâu cũng phải tuân thủ các lễ nghi trung hiếu. Coi thường, phạm thượng các trưởng lão, học viện nhất định sẽ nghiêm trị.  

 

Dương Hạo cười, không phủ nhận, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, trường kiếm lần nữa chỉ ra: "Là lão sư, phóng ra sát ý đối với đệ tử là tội lớn. Tam trưởng lão, tôi nói đúng không?"  

 

Tam trưởng lão sững sờ một lúc, sau đó liếc nhìn vị lão sư đang trưng ra vẻ mặt rất khó coi kia rồi gật đầu.  

 

“Đó là một tội nhân, tại sao tôi không thể chiến với ông ta với tư cách là một đệ tử?”, đáp lại, ý chí và tinh thần chiến đấu của Dương Hạo tăng vọt, cậu gầm lên: “Ông, lăn xuống đánh đi!  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement