Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Tiểu hòa thượng Tự Tại sắc mặt ngưng trọng đứng cách đó hàng chục dặm, sau khi ra tay trong chiêu vừa rồi hắn liền lùi ra sau. Bởi vì hắn biết rất rõ, nếu đợi đến khi Dương Hạo xuất kiếm, trong vòng mấy chục dặm không hề an toàn.  

 

Hưu Dương cũng lùi ra rất xa, hơn nữa trên mặt cũng đầy vẻ nghiêm túc, hai mắt tràn đầy khí tức hắc ám nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.  

 

Trong lúc bọn họ đang đáng giá Dương Hạo, ánh mắt y cũng dừng lại trên người hai người ấy, một tia sát khí hiện lên trong mắt, y cúi đầu liếc nhìn vết sẹo trên ngực, trên mặt lộ ra nụ cười.  

 

“Bọn họ chưa có tư cách khiến ta bị thương, chỉ có hai người các ngươi. Với cơ thể cảnh giới Thiên Quân của ta cũng không thể cản được đòn tấn công của các ngươi. Quả thực là rất khá”, y cười nói, nhưng tia sáng trong mắt khiến cho người ta phải rùng mình.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, Thương Lan!”, gầm lên một tiếng, kiếm quang tỏa sáng, kiếm nhập hư, cảnh giới đáng sợ khiến người ta kinh hãi.  

 

Không chỉ như vậy, kiếm nhập hư của Dương Hạo còn hoàn mỹ hơn nhiều kiếm tu nhiều. Bởi vì đây là biểu hiện của cảnh giới hoàn mỹ, uy lực của nó đã tăng lên gấp mấy chục lần.  

 

“Hỏng rồi”, nhìn thấy thanh kiếm này lao về phía mình, sắc mặt tiểu hòa thượng Tự Tại lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng.  

 

Hắn thầm nói một tiếng, sau đó ánh sáng vàng khắp người tăng vọt, âm thanh vang vọng: “Vạn Phật chỉ, diệt thiên địa, độ sinh linh, phá hết thảy tà ác nghiệt chướng”.  

 

Công kích của hai người lập tức va chạm vào nhau, kiếm quang của Dương Hạo vô cùng hung tợn, kiếm nhập hư đến hiện thân, chỉ trong chốc lát đã phá được Vạn Phật chỉ của tiểu hòa thượng.  

 

“Vạn Phật chỉ, lại xuất!”, sắc mặt tiểu hòa thượng thay đổi rõ rệt, nhanh chóng xuất ra thêm một chỉ.  

 

“Bùm!”, tiếng động lớn liên tục vang ra, sau đó hai bóng người bắn về sau hàng trăm dặm, uy lực mạnh mẽ của lực đạo pháp tràn ra khắp nơi, chấn động những người còn lại.

 

“Lạc nhật, diệt”, một đạo hắc quang vụt đi, trong nháy mắt lao thẳng vào không gian bao phủ bởi Phật quang màu vàng, sát chiêu dữ tợn nhắm thẳng vào đầu Dương Hạo.  

 

“Hừ!”, một nụ cười hiện lên trên khóe miệng của Dương Hạo, sau đó một luồng sát khí kinh người tuôn ra từ lông mày của y.  

 

“Tâm thần thiên địa, khóa, oanh kích”, vừa gầm nhẹ những lời này, thân thể Hưu Dương đột nhiên chấn động, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.  

 

"Đó là tâm thần công kích. Tiểu tử này đã tu luyện tới cấp độ tâm thần rồi. Điều này quá kinh người”, trong lòng kinh hãi, Hưu Dương ra sức chống đỡ lực tâm thần công kích.  

 

Thân hình lùi lại, đòn tấn công trước đó đã bị triệt tiêu. Điều hắn đang nghĩ đến bây giờ là trốn thoát, càng xa càng tốt. Đấu với tên này là quyết định tồi tệ nhất mà hắn từng làm trong đời.  

 

“Chém!”, vừa định rời đi, giọng nói của Dương Hạo vang lên bên tai.  

Advertisement
';
Advertisement