"Không, đây là loạn lưu thiên đạo! Ngươi đã dẫn loạn lưu thiên đạo vào thế giới của mình, đồ mất trí!", những khuôn mặt dữ tợn tụ tập trên bầu trời trong nháy mắt tan biến, đồng thời từng giọng nói hoảng loạn vang lên.  

 

"Đi! Rút lui!", Đại đế Vĩnh Hoa khẩn trương gầm lên hai tiếng, sau đó các vết nứt xuất hiện từ bầu trời, hút tất cả những thủ hạ đó ra ngoài.  

 

“Rắc!”, vết nứt từ từ lành lại, nhưng ở đầu kia của vết nứt, trong bóng tối vô tận, vang lên một tiếng thét chói tai.  

 

“A!”, âm thanh khiến cho người ta phải rùng mình, cảm nhận được rõ ràng nỗi đau từ đó.

 

“Thế giới của ta, tất nhiên sẽ do ta sẽ quyết định vận mệnh. Vĩnh Hoa, ngươi chờ mà xem, ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy”, Đại Đế Lâm Vô Thiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn loạn lưu thiên đạo, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.  

 

Ánh sáng vô hạn tỏa sáng, thân thể của Đại Đế Lâm Vô Thiên bắt đầu từ từ biến thành hư vô.  

 

Không phải là thân thể tiêu tán, ngay cả linh hồn và tâm trí cũng hoàn toàn tiêu tán trên thế giới này. Vị Đại đế uy nghiêm đã bị xóa sổ trong loạn lưu thiên đạo vô tận.  

 

“Loạn lưu thiên đạo, quả là đáng sợ, trực tiếp xóa sổ Đại đế là uy lực cỡ nào cơ chứ?”, giọng nói của Dương Hạo run lên, trong lòng không giấu được sự sợ hãi.  

 

“Ùng!”, khi Đại Đế Lâm Vô Thiên hoàn toàn diệt vong, loạn lưu thiên đạo lại lao vào hư không vô tận rồi nhanh chóng biến mất.  

 

Lúc này, toàn bộ thế giới Thịnh Thiên đã biến thành một thế giới vô cùng khô cằn và hoang vắng. Không có sự sống, không có hơi thở của bất kỳ loại vật thể nào.  

 

“Bùm!”, Đại Đế run lên, một bức tượng dần dần từ trên mặt đất trồi lên. Khuôn mặt chính là khuôn mặt của Đại Đế Lâm Vô Thiên, cao hơn vạn trượng, không nhìn thấy đỉnh.  

 

Và đằng sau pho tượng cao hàng vạn trượng, có những ngôi mộ mọc lên, tất cả đều là bia mộ mới tinh, thậm chí cả kiểu chữ cũng đều được từng đạo ý niệm đáng sợ khắc lên.  

 

"Haizzz! Chết rồi, cũng không hối tiếc”, một tiếng thở dài vang lên, từng đạo ý niệm khắc từng chuỗi văn tự trên tất cả các bia mộ, cũng dần dần tiêu tán....  

 

“Rắc!”, không rõ là bao lâu, Dương Hạo đột nhiên cảm giác được ý thức của mình đột nhiên rơi vào trong hồ vô tận.  

 

“Ùng!”, tâm trí y rung động, và sau đó tất cả ý thức quay trở lại. Khi nhìn thấy chất lỏng màu đen bao quanh người, cuối cùng y cũng biết rằng đó là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài.  

 

“Thế giới Thịnh Thiên, Đại Đế Lâm Vô Thiên”, thời điểm Dương Hạo mở mắt ra, vô thức hét lên chín chữ này, trên mặt không khỏi kinh ngạc.  

 

"Đại Đế đáng sợ có thể phá hủy mọi thứ chỉ bằng một ý niệm. Trước mặt một cường giả mạnh mẽ như vậy, ngay cả Thiên Quân cũng chỉ là con kiến mà thôi!", Dương Hạo khẽ thở dài.  

 

Sau đó, y bắt đầu xem xét tình hình hiện tại của mình.  

Advertisement
';
Advertisement