Ngay sau khi cả hai xuất hiện, họ đã nhìn nhau một cái.  

 

Tiểu hòa thượng cười nói: "Dương Hạo huynh, xem ra hai người chúng ta đều không có cơ hội kế thừa truyền thừa rồi. Tên Hưu Dương kia, không ngờ hắn lại may mắn như thế đấy!"  

 

Dương Hạo hờ hững lắc đầu nói: "Lấy được thì may, không được thì là do mệnh. Nếu không phải của ta, có cướp được cũng sẽ mất thôi, hơn nữa còn ở trong tay Hưu Dương, khá là khó khăn đấy".  

 

Chỉ bằng một câu nói, Dương Hạo đã xua tan một ý nghĩ vừa mới nảy ra trong lòng tiểu hòa thượng, vẻ mặt chợt lóe lên vẻ bất lực.  

 

Ngay khi hai người vừa xuất hiện, tiểu hòa thượng nhìn thấy Dương Hạo liền đoán ra Hưu Dương có được truyền thừa. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là bắt tay với Dương Hạo để cướp truyền thừa của Hưu Dương.  

 

“A di đà phật, ta lại phạm tội tham lam rồi, sai lầm, sai lầm quá!”, trong miệng niệm phật, nhưng Dương Hạo không thấy được chút ăn năn nào trong đó cả.  

 

“Dương Hạo ca ca!”, một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng, cả Dương Hạo và tiểu hòa thượng đều xoay người lại.  

 

Nhìn thấy Tịch Quân đang đi về phía mình, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. Y không khỏi sững người một lúc, vẻ mặt cô gái có chút khác lạ.  

 

Trước đây, nó mang vẻ thù hận và bất lực. Mà bây giờ, cả hai điều đó đã không còn nữa, tất cả những gì còn lại là sự lo lắng.  

 

Y không khỏi khẽ nhúc nhích, bước ra một bước, y đã đến gần Tịch Quân ngay lập tức. Rồi y hỏi: "Có tin tức gì của Liên Thiên rồi sao?"  

 

"Ừ. Muội đã tìm được huynh ấy rồi”, Tịch Quân trực tiếp gật đầu, duỗi tay chỉ vào vô tận mộ huyệt phía trước, nói: "Mấy ngày nay muội luôn tìm kiếm dấu vết của huynh ấy. Cuối cùng cũng tìm được huynh ấy, huynh ấy bị giam ở trong một ngôi mộ, linh hồn bị dày vò".

 

"Ô ô! Tất cả là lỗi của muội, là lỗi của muội ...”, tiếng nghẹn ngào tiếp tục kéo dài cho đến khi nó chuyển thành tiếng gào khóc, Tịch Quân liên tục mắng mỏ bản thân, thậm chí còn dùng tay tát vào mặt mình, má cô ấy trở nên đỏ lựng.  

 

Dương Hạo không thể đứng nhìn được nữa, y biết Tịch Quân như thế chỉ có thể nói rõ một chuyện, Liên Thiên thật sự rất khổ sở.  

 

Thân hình khẽ động, y trực tiếp nắm lấy Tịch Quân, sau đó lao lên không trung. Vận phong chi đạo pháp, cả người đột nhiên hóa thành một bóng đen, hướng về phương xa với tốc độ kinh hoàng.  

 

Hòa thượng Tự Tại nhìn thấy Dương Hạo rời đi, hắn liếc nhìn xung quanh rồi cũng lao về phía trước.  

 

Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi Tịch Quân đang ở. Dương Hạo sà xuống lao thẳng về phía những ngôi mộ phía dưới.  

 

Khí còn chưa đến nơi, y nhìn thấy một số bóng người đứng bên cạnh ngôi mộ. Những người này không ai khác chính là Từ Quỷ Mị và Vi Yến Sơn.  

Advertisement
';
Advertisement