Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Về phần những cao thủ cảnh giới Linh Kiếp cùng tiến vào vạn cổ mộ huyệt với Dương Hạo, đều vô ý hoặc là cố ý chết dưới đòn tấn công của Dương Hạo.  

 

Trong số bọn họ cũng chẳng có ai là lương thiện cả, tin rằng chỉ cần bản thân y thất thế, bọn họ sẽ lập tức ra tay. Vì vậy Dương Hạo không hề do dự, trực tiếp giết hết bọn họ rồi tính tiếp.  

 

“Đây mà là cảnh giới Linh Kiếp sao?”, sắc mặt Liên Thiên rất phong phú, vừa hưng phấn, vừa kinh ngạc, còn có một chút ngưỡng mộ.  

 

Quả thực, thực lực như vậy, ai mà không ngưỡng mộ. Tuy nhiên huynh ấy biết rằng có ngưỡng mộ cũng không thể với tới được. Dương Hạo có được thực lực đáng gờm như hiện giờ, y đương nhiên phải trải qua vô số nguy hiểm, con đường sinh tử đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần.  

 

“Liên Thiên ca ca, huynh ấy còn ưu tú hơn huynh”, hai mắt Tịch Quân lóe sáng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Thiên không chớp. Trong lòng cô ấy, người khác mạnh thế nào cũng không liên quan, Liên Thiên mới là duy nhất.  

 

Thở dài một tiếng, Vi Yến Sơn quay đầu lại, trên mặt hiện ra sự thất vọng. Lúc này cuối cùng hắn đã nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương Hạo. E là cả đời này hắn cũng không thể vượt qua được bóng dáng đáng sợ đó.  

 

“Hay lắm!”, tiểu hòa thượng bước lên một bước, chớp mắt đã tới phía trước Dương Hạo, sau đó nháy mắt nói: “Tiểu tử ngươi, mạnh lắm, dùng lời của ngươi nói, trận chiến này vang danh, e là với danh tiếng hiện giờ của ngươi, cả thế giới Phong Vũ không có ai là không biết tới cái tên Dương Hạo”.  

 

“Danh tiếng thì có tác dụng gì? Hòa thượng, thứ ta cần là thực lực. Kinh Ninh Thiên Quân vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi, cũng nghe thấy rồi. Ngươi cho rằng với ta có thể chịu được một chiêu của bản tôn của ông ta sao?”  

 

Tiểu hòa thượng ngây ra, sau đó lắc đầu: “Đừng nói là một chiêu, chỉ thổi một cái thôi ngươi cũng xong đời. Thiên Quân cửu trọng, nếu như lĩnh ngộ thiên đạo hoàn chỉnh, cho dù là Đại Đế nửa bước ở trước mặt Thiên Quân ấy cũng chỉ như con kiến thôi”.  

 

“Đúng vậy! Con kiến!”, Dương Hạo thở dài một hơi, hai từ con kiến này nói ra cũng là để bản thân nghe. Y phải khiến bản thân nhớ kỹ rằng, có một sự tồn tại đáng sợ không lâu sau sẽ ập tới thế giới Phong Vũ.  

 

“Yên tâm đi! Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta sẽ không tới đâu. Thế giới Phong Vũ của ta, không phải là không có cường giả”, đúng lúc này, Yêu Quân mặc áo choàng đen chưa từng nói lời nào xuất hiện trước mặt Dương Hạo và tiểu hòa thượng.  

 

Ông ta liếc nhìn Dương Hạo vài cái, sau đó lại nhìn năm người Triêu Doanh phía sau y. Ánh sáng sắc bén biến mất trong nháy mắt, ông ta cười nói: “Thật sự rất thú vị. Thế giới khác nhau, cấu tạo bản chất khác nhau. Người, cũng không giống nhau”.  

Năm người Triêu Doanh khẽ cau mày, lộ ra một tia kinh ngạc. Một câu nói đã nhìn ra bọn họ không thuộc thế giới này, Yêu Quân trước mặt tuyệt đối mạnh hơn bọn họ nhiều.  

 

Trong lòng Dương Hạo khẽ động, tung tranh huyền cơ ra, thu nạp năm người Triêu Doanh vào bên trong. Nói ra, y không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của đám người Triêu Doanh và tranh huyền cơ.  

 

“Tham kiến tiền bối”, y hành lễ với Yêu Quân.  

 

“Ha ha! Miễn đi!”, ông ta cười, phất tay nói một câu. Sau đó bàn tay trắng như ngọc của ông ta từ từ vén chiếc mũ áo choàng đen ra.  

Advertisement
';
Advertisement