Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Giết Thiên Quân đã hoàn toàn không còn là vấn đề đối với y nữa. Lão đang nghĩ, một khi tên tiểu tử này trở thành Thiên Quân, vậy thì sức mạnh của y sẽ đáng sợ đến mức nào?  

 

“Lão ca, ta phải đi ngay rồi”, Dương Hạo nói.  

 

Đàm Khinh Tinh ngẩng đầu nhìn y, kinh ngạc nói: “Sao nhanh vậy?”  

 

Dương Hạo gật đầu nói: “Đúng vậy, có một số chuyện ta vẫn mãi chưa thể buông bỏ được. Ta nghĩ, đợi sau khi hoàn thành tâm nguyện này, ta mới có thể chuyên tâm tu luyện, đột phá cảnh giới Thiên Quân”.  

 

“Ừm, cũng đúng”, Đàm Khinh Tinh gật đầu đồng ý, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã nói vậy thì ta cũng không giữ cậu nữa. Nhớ kỹ, nơi đây của ta luôn mở rộng cửa đón cậu bất cứ lúc nào. Trước đây Nhị Điện Chủ đã ra lệnh cho ta, bắt đầu từ hôm nay, khi cậu mua bảo vật ở điện Đan Khí sẽ giảm giá cho cậu một nửa. Thế nào, đây là ta xin cho cậu đấy”.  

 

Giọng điệu chuyển ừ nghiêm túc sang thoải mái, Đàm Khinh Tinh cũng biết áp lực nặng nề trên người Dương Hạo, vì vậy cố gắng hết sức không nói những chuyện phiền phức đó với y.  

 

“Nếu đã vậy thì nhờ lão ca thay ca cảm ơn Nhị Điện Chủ nhé”, Dương Hạo cười rồi đứng dậy, quay đầu rời đi…  

 

Từ thành Tế Nguyệt đến thành La Hầu, lại đến thành Thanh Viễn, khoảng cách không thể tính được, cho dù Dương Hạo đã lĩnh ngộ phong chi đạo pháp nhưng cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể trở lại thành phố quen thuộc này.  

 

Ở giữa các thành trì lớn, chiến đấu vô thường, giống như một chiến trường đáng sợ, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng ở thành Thanh Viễn này, cũng là một mảng giang hồ. Nhớ lại trước đây khi mình còn bé, đã thấy rất nhiều thứ.  

 

“Ta quay lại rồi”, đứng ở giữa khoảng không, Dương Hạo trầm giọng nói, sau đó trong nháy mắt biến mất trong không trung, khi xuất hiện trở lại, y đã đứng trong biệt phủ cũ của nhà họ Dương.  

 

Điều khiến Dương Hạo tức giận đó là bây giờ trong biệt phủ nhà họ Dương lại có một gia tộc khác đang sinh sống. Sau khi quan sát cẩn thận một hồi, gia tộc này chính là nhà họ Lương.  

 

Trong gia tộc họ Lương, căn cơ tu vi nhìn chung không cao, gần như tương đương với nhà họ Dương ban đầu. Nhưng khiến Dương Hạo khó chịu nhất là bọn họ lại dám ngang nhiên sống trong đại trạch của nhà họ Dương, hơn nữa còn mở miệng ra nói là biệt phủ của nhà họ Lương.   

Tâm thần khẽ động, y trực tiếp tìm tới tu giả cảnh giới Kim Linh – người có tu vi cao nhất trong nhà họ Lương, âm thanh vang lên trong tâm trí người đó.  

 

“Các ngươi chỉ có thời gian một canh giờ để dọn ra khỏi biệt phủ này. Nếu không, toàn bộ gia tộc đều sẽ diệt vong’”, giọng nói lãnh đạm cùng với sự tức giận uy nghiêm lập tức thức tỉnh cường giả mạnh nhất đang tu luyện của nhà họ Lương.

 

Ông lão đột ngột mở mặt ra, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng triệu tập mọi người trong nhà họ Lương ra sân võ.  

 

“Lương Dần, mau đứng nghiêm cho ta”, ông lão mắng một thanh niên khắp người đầy tặc khí, đồng thời cung kính đứng ở phía trước.  

Advertisement
';
Advertisement