Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Y biết rất rõ, Liên Thiên khi từ biệt mình nói rằng muốn cùng Tịch Quân ở ẩn một khoảng thời gian. Hai người này đột nhiên xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.  

 

Chu Dật, là người hầu đầu tiên mà y thu nhận. Tên này bây giờ đã có tu vi cảnh giới Linh Kiếp bước một rồi. Tốc độ tu vi còn nhanh hơn cả y.  

 

Tô Nhã, nhìn ánh mắt si mê của cô ấy. Trong lòng Dương Hạo lại không khỏi bồi hồi lần nữa. Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sẽ dần dần phai nhạt, nhưng lúc này, trong đầu chỉ toàn là khung cảnh y và cô ấy cùng nhau đi dạo trong học viện Linh Không.  

 

Nhưng điều khiến Dương Hạo kinh ngạc đó là cô gái trông yếu đuối vô cùng này bây giờ đang là cảnh giới Linh Kiếp bước một, lực đạo pháp cũng vô cùng ổn định.  

 

Thủy Linh Lung và Đỗ Diệu, một người xinh đẹp lộng lẫy, một người hèn mọn thô bỉ. Thủy Linh Lung cũng là cảnh giới Linh Kiếp bước một, còn Đỗ Diệu mỗi khi thấy y đều lộ ra vẻ nịnh nọt bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Kiếp bước hai rồi.  

 

Một đám người đứng trước mặt Dương Hạo, đột nhiên y có cảm giác như cách xa một kiếp, năm tháng trôi qua thật nhanh, khuôn mặt của họ lại phản chiếu vào mắt y, trong lòng có một luồng ấm áp tràn ra.  

 

“Công tử”, đối với Dương Hạo, Chu Dật vẫn vô cùng cung kính.  

 

“Công tử! Công tử!”, Thủy Linh Lung cũng gọi vang một tiếng, Đỗ Diệu gọi theo.  

 

“Sư đệ”, xưng hô của Tô Nhã vẫn không thay đổi. Cô ấy đến trước mặt Dương Hạo, ngẩng đầu nhìn chàng trai mà mình vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, cười ngọt ngào: “Ta đã nói, ta sẽ đợi đệ, một đời một kiếp đều đợi”.  

 

Dương Hạo thở dài, vươn tay chạm vào gương mặt Tô Nhã, cảm nhận được sự mềm mại truyền tới.  

 

“Vất vả cho tỷ rồi”, y trầm giọng nói một câu, sau đó ôm cô gái ngốc nghếch này vào trong lòng. Cảm nhận được cơ thể cô ấy khẽ run lên, trong lòng càng thêm thương yêu.  

 

Những người còn lại không làm phiền, bởi vì họ đều biết rõ tâm tình nhớ mong mà khoảng thời gian qua Tô Nhã đã phải chịu đựng. Vì để giúp Dương Hạo, cô gái này thậm chí đã dùng phương thức tu vi tự ngược đãi bản thân. Cũng chính vì như vậy mà cô ấy mới đạt được cảnh giới như bây giờ.  

 

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, Dương Hạo kéo tay Tô Nhã, nói với Dương Minh Huy: “Ông nội, cháu giúp ông đưa cháu dâu về đấy nhé”.  

“Vớ vẩn!”, Dương Minh Huy tức giận nói một câu, trừng mắt: “Nếu không phải ta đưa tiểu nha đầu này quay về, cháu sẽ đi tìm nó chắc? Cháu xem cháu đi, không phải hôm nay quay về một mình sao?”  

 

Dương Hạo nghe thấy câu này càng cảm thấy có lỗi, y liếc nhìn Tô Nhã một cái, càng siết chặt bàn tay mềm mại của cô ấy.  

 

Tô Nhã cười ngọt ngào, khuôn mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Đừng nghe ông nội nói linh tinh. Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Có thể đợi được đệ, cho dù thế nào ta cũng sẽ không oán hận”.  

 

“Thôi được rồi. Hai đứa đừng có tỷ tỷ đệ đệ nữa, sau này có nhiều thời gian. Bây giờ ta muốn nói với tiểu tử này một số chuyện”, nói xong, ông lão nhìn Liên Thiên một cái, nói: “Liên Thiên, cháu cũng vào đây”.  

Advertisement
';
Advertisement