Lúc này, Dương Tiêu đang tấn công Dương Hạo đột nhiên cảm thấy tâm thần bị chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt. Cơ thể nằm trong phạm vi công kích của kiếm quang kia, chỉ có bản thân ông ta mới biết được sự đáng sợ của đòn công kích tâm thần đó.  

 

Mặc dù tâm thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi chịu đòn tấn công đó ông ta cũng bị chấn động nhất thời. Mà khoảnh khắc ngắn ngủi đó đối với Dương Hạo là đủ rồi.  

 

“Vút!”, những tia sáng chói lọi xẹt qua không trung, bóng dáng của Dương Hạo trong nháy mắt lao tới chỗ Dương Tiêu, sau đó một đạo kiếm quang chém ra, phá vỡ lực đại đạo của Dương Tiêu, lao thẳng tới cổ họng của ông ta.  

 

“Thủy chi đại đạo, phá cho ta!”, trong lòng chấn động, Dương Tiêu phất tay ngưng tụ hai lực đại đạo, tấn công kiếm quang của Dương Hạo.  

 

“Bùm!”, một tiếng động lớn vang lên, kiếm quang tiêu tan, hai thân hình lướt qua nhau, gần như đồng thời quay đầu lại nhìn đối phương.  

 

“Dương Hoắc, tiểu tử này quả thực không đơn giản”, Dương Tiêu truyền âm cho Dương Hoắc. Trong lòng ông ta lúc này còn có chút hoảng sợ. Vừa nãy nếu như chậm một chút e là ông ta đã biến thành xác chết rồi.  

 

“Thử hắn, tốt nhất ép hắn dồn toàn lực”, Dương Hoắc truyền âm lại.  

 

“Giết! Giang hải vô cùng, thủy mạn thương khung!”, Dương Tiêu hét lên một tiếng, sau đó hai tay hướng lên trời, một luồng lực thủy chi đại đạo lập tức xông thẳng về phía Dương Hạo.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, đoạt đạo, kiếm xuất!”, hai mắt Dương Hạo bắn ra sự sắc bén, hất tay một cái là một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang này xuyên qua làn sóng cuồng bạo của thủy chi đại đọc, mạnh mẽ xé rách không gian.  

 

“Giết!”, tiếng giết này, xen lẫn với kiếm khí mạnh mẽ xung động. Khoảnh khắc này, Dương Hạo dường như hóa thành kiếm, dung hợp hoàn mỹ với thanh trường kiếm trong tay.  

 

“Vút!”, một luồng sáng trắng xuyên qua không gian, trực tiếp xuyên vào ngực phải của Dương Tiêu, năng lượng kinh khủng xông vào trong cơ thể, khiến cho lực đại đạo của ông ta dao động không ngừng.  

 

“Quá mạnh rồi, kiếm của tên tiểu tử này thực đáng sợ”, cơ thể Dương Tiêu lùi về sau, vết thương trên ngực lập tức lành lại, nhưng lúc này vết sẹo trong nội tâm ông ta vĩnh viễn không thể chữa lành được.  

 

Thiên Quân nhị trọng, cuộc chiến công bằng một chọi một lại bị một cảnh giới Linh Kiếp bước bốn làm cho bị thương. Sau này nếu như đi ra ngoài, Dương Tiêu làm gì còn mặt mũi xuất hiện trước mặt người khác nữa.  

 

“Dương Quan, ngươi lên đi”, Dương Hoắc nghĩ một hồi, sau đó dặn dò một người đàn ông trung niên đứng sau lưng mình.  

 

Ông ta gật đầu, bước một bước lên trước. Ngay lập tức, lực đại đạo ngút trời bộc phát, là đại đạo thuộc tính thổ trong ngũ hành.  

 

Lực đại đạo dâng trào cuồn cuộn, áp chế Dương Hạo trong nháy mắt, đối mặt với lực đại đạo đáng sợ như vậy, sắc mặt Dương Hạo càng thêm ngưng trọng.  

 

Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn đối đầu với Thiên Quân tam trọng. Việc này dù sao cũng hơi khó một chút. Cái khác không nói, chỉ riêng về uy lực thôi đã khiến bản thân y có chút chịu không nổi rồi.  

“Giết!”, trong mắt hiện lên hai tia sắc bén. Ông ta khẽ phất tay, thanh trường kiếm trong tay khẽ động, Sau đó toàn thân tỏa ra ánh kiếm chói mắt vô cùng.  

 

“Kiếm xuất, Nhất kiếm Địa Ngục”, vừa dứt lời, địa ngục vô tận, xương cốt như núi, máu chảy thành sông, khí tức đáng sợ trực tiếp cuốn lấy cả bảy vị Thiên Quân.  

 

“Giết!”, gầm lên một tiếng. Dương Hạo lập tức lao về phía người vừa lên. Tay phải cầm kiếm, kiếm xuất, địa ngục lập tức ập xuống nhân gian.  

 

Oan hồn ác quỷ, không ngừng lao về phía hai người Dương Tiêu. Sát khí đáng sợ như ẩn như hiện bộc phát. 

Advertisement
';
Advertisement