“Hắn là ai?”, Dương Khắc nghĩ thầm: “Sao có thể thế được? Hắn cho ta cảm giác còn ngông cuồng hơn cả Dương Liệu”.  

 

“A!”, tiếng hét cuối cùng vang lên, mười vị Thiên Quân đều bị chém chết. Khi Dương Hạo thu kiếm lại, lệ quỷ và oan hồn đều biến mất theo ánh kiếm.  

 

Nghe thì có vẻ lâu nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chốc lát. Chỉ một cái chớp mắt, từ khi xuất kiếm đến khi thu kiếm về.  

 

Chín vị Thiên Quân đều bị chém giết dưới đường kiếm, Dương Hạo thu hết nhẫn không gian về tay mình. Những Thiên Quân này đã tấn công đội tài nguyên không biết bao nhiêu lần, trong tay bọn họ có rất nhiều tài nguyên.  

 

“Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường!”, nhìn thoáng qua đám người đang kinh ngạc, Dương Hạo xoay người lao ra phía xa.  

 

“Cảnh giới Linh Kiếp đáng sợ, bất khả chiến bại trong cảnh giới Linh Kiếp, Thí Quân”, Dương Khắc trong lòng cảm thán, tự mắng mình có mắt không tròng. Một người anh em cùng tộc quyền thế như vậy, anh ta hối hận vì mình không biết sớm hơn.  

 

Nửa tháng sau, Dương Hạo dẫn đội tài nguyên trở về Dương Thị. Dương Hoắc và các vị Thiên Quân khác đã đích thân đi ra ngoài để chào đón đội.  

 

Núp ở trong đám người, Dương Hạo giống như một tu giả bình thường có tu vi cảnh giới Linh Kiếp bước bốn. Y đi theo đội vào phủ đệ của nhà họ Dương, sau đó tách khỏi Dương Khắc và những người khác.  

 

Trong điện Nguyệt Hội, Dương Hoắc ngồi trên cùng. Sau đó là Dương Cuồng Nhân, Dương Hạo và những người khác. Các đệ tử phía dưới đều bị cấm vào điện Nguyệt Hội.  

 

“Dương Hạo, nói đi!”, Dương Hoắc nhìn Dương Hạo nói.  

 

Dương Hạo mỉm cười, sau đó y nói tất cả mọi thứ về mười vị Thiên Quân với vẻ mặt thản nhiên, như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.  

 

“Lục Vũ, Văn Song Thiên Quân!”, Dương Cuồng Nhân nghiến răng đứng lên: “Hai tên ác ôn đáng khinh này, ta đi xé xác bọn chúng ta”.  

 

“Cuồng Nhân”, Dương Hoắc cau mày mắng.  

 

Dương Cuồng Nhân phớt lờ nó và sải bước ra ngoài. Đúng lúc Dương Hoắc không nhịn được định ngăn cản thì giọng nói nhàn nhã của Dương Hạo vang lên.  

 

Y nói: "Ngươi có đi cũng vô dụng, cho dù tìm kiếm khắp Thiên Ấn Tông cũng không tìm được”.  

 

Dương Cuồng Nhân quay đầu lại hỏi: "Cái gì? Chẳng lẽ bọn chúng đều đã trốn đi rồi à! Thật đáng ghét! Nếu ta tìm được bọn chúng, ta nhất định sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết”.  

“Chẳng nhẽ ngươi không nghĩ đến chuyện ta giết bọn chúng rồi sao?”, Dương Hạo không khỏi bĩu môi, những tên này chả tin tưởng y gì cả.  

 

Chỉ là Thiên Quân nhất trọng mà thôi. Muốn giết mười tên có gì khó khăn sao?  

 

"Bị giết rồi?"  

 

"Bị giết rồi?"  

Advertisement
';
Advertisement