“Vỡ Vụn đại đạo, vỡ tan!”, đúng lúc này, đối thủ Ngụy Tử Kỳ hai tay vừa động, sức mạnh của đại đạo đột nhiên vỡ vụn như từng mảnh không gian. Cùng với mảnh vỡ còn có kiếm quang của Dương Hạo.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn!”, lông mày của y nhíu lại, đại đạo Vỡ Vụn của Ngụy Tử Kỳ quả thực rất mạnh, Dương Hạo lại vung kiếm thứ hai không chút do dự.  

 

“Giết!”, tiếng giết vang lên chói tai, Dương Cuồng Nhân ở đằng kia cũng hành động. Trong tay hắn cầm một chiếc rìu dài, sức mạnh của đại đạo điên cuồng lao về phía Đinh Linh.  

 

"Hừ! Mộc chi đạo, thiên mộc trấn thần”, Đinh Linh hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên trời, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một cây to lớn đường kính mấy trăm mét, đập vào đỉnh đầu Dương Cuồng Nhân.  

 

"Thiên mộc? Chém!”, Dương Cuồng Nhân hét lên, vung rìu dài của mình chém vào cái cây to lớn.  

 

"Bùm!"  

 

"Vù!"  

 

"Đinh!”, ... cuộc chiến diễn ra trong tích tắc, Dương Hạo áp đảo Ngụy Tử Kỳ, cho dù đối phương có sở hữu đại đạo vỡ vụn thì cũng không thể cạnh tranh với kiếm quang vô tận của y.  

 

Về phần Đinh Linh, hắn bị chiếc rìu khổng lồ của Dương Cuồng Nhân chém xuống không ngừng lùi lại. Xét về sự độc đoán và sức mạnh, Dương Cuồng Nhân thực sự đã đạt đến trình độ vượt cấp chiến đấu.  

 

Trận chiến giữa hai bên nổ ra khốc liệt, hai người chống lại năm người. Ngoài ra còn có ba vị Thiên Quân nhị trọng khác, thỉnh thoảng cũng tấn công Dương Cuồng Nhân cùng với Đinh Linh.  

 

Nhưng đối với Dương Cuồng Nhân, Thiên Quân nhị trọng chẳng là gì cả. Cùng cảnh giới với hắn, hắn có thể trực tiếp xử gọn. Đây cũng là lý do tại sao Dương Hạo yêu cầu hắn hạ cảnh giới xuống Thiên Quân nhất trọng khi đấu cùng y.  

 

“Vù!”, một đạo kiếm quang lóe lên, kiếm khí của Dương Hạo nhanh như chớp, uy áp đại đạo điên cuồng bộc phát, đỡ lấy đại đạo Vỡ Vụn của Ngụy Tử Kỳ.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, chuyển luân, diệt!”, trong mắt y lóe lên một tia lạnh lẽo, trường kiếm ngưng tụ trong tay đột nhiên hóa thành cực quang. Cực quang này nhanh đến cực điểm, đồng thời ẩn chứa khí tức sinh tử đáng sợ.  

Chuyển luân chi kiếm, một đường kiếm đã định kết cục. Từ khi sinh ra đến khi chết, đây là chuyển luân. Khi kiếm này xuất ra, sắc mặt Ngụy Tử Kỳ đột nhiên vô cùng hoảng sợ.  

 

“Không! Tiền bối Đinh Linh, cứu ta với!”, Ngụy Tử Kỳ vốn dĩ muốn giết Dương Hạo lập công, kêu cứu một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau.  

 

“Kiếm của ta gọi là chuyển luân, từ sống đến chết”, Dương Hạo nói nhỏ, sau đó cực quang xẹt qua thân thể Ngụy Tử Kỳ.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, đoạt đạo!”, gần như cùng lúc đó, khi y quay người lại, một luồng kiếm quang kinh khủng từ trong kiếm bay ra, chém về phía một vị Thiên Quân nhị trọng đang lao tới.  

Advertisement
';
Advertisement