“Đây là?”, hơi sửng sốt, sau đó không khỏi vui mừng, y nói: “Lẽ nào con dã thú này đã ngủ say rồi? Nếu vậy thì cơ hội của mình tới rồi”.  

 

Lập tức đứng dậy, y khẽ bước một bước, lập tức phát hiện bên ngoài hang động yên tĩnh, hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào.  

 

“Quả nhiên”, y không khỏi mỉm cười, sau đó tự nói với bản thân: “Chỉ là không biết thứ này sẽ ngủ bao lâu. Nếu như đột nhiên tỉnh dậy, mà khi đó mình đang ở bên ngoài, đến thời gian chạy trốn cũng không có”.  

 

 

 

“Tiểu Hải?”, y liền phát ra cảm ứng với chiến hạm Trấn Linh. Mặc dù y có thể cảm nhận được sự tồn tại của chiến hạm Trấn Linh, nhưng lại không nhận được hồi đáp.  

 

Không còn cách nào, Dương Hạo chỉ đành từ bỏ ý nghĩ cầu cứu Tiểu Hải. Chân y khẽ động, lập tức lao ra bên ngoài phía tia chớp ngoài hang động cả triệu dặm.  

 

Trước ánh sáng của tia chớp, cách đó mấy trăm dặm, bóng dáng của y dừng lại, cảm nhận được sức mạnh bùng nổ từ nguồn sáng lặng lẽ đó, trong lòng y không khỏi run lên.  

 

Uy lực này thực sự quá mạnh, đừng nói là đến gần, cho dù là tiến về phía trước một chút, Dương Hạo cũng cảm thấy được rằng mình sẽ bị sức mạnh này đánh tan bất cứ lúc nào.  

 

“Tâm thần của mình thực sự quá yếu”, y không khỏi thở dài một hơi, chỉ đành từ bỏ suy nghĩ trong lòng. Bay về phía tinh thạch không xa phát ra ánh sáng yếu ớt.  

 

Những viên tinh thạch dày đặc không đếm nổi số lượng, sau khi cảm nhận được năng lượng bên trong những tinh thạch này, vẻ mặt của Dương Hạo đột nhiên chấn động.  

 

Sau đó, trên mặt nhanh chóng lộ ra một tia vui mừng, với một cử động, y nhanh chóng tiếp cận vô số tinh thạch.  

Những tinh thạch này không lộ ra một chút uy lực nào, càng tới gần chúng, Dương Hạo càng cảm thấy tâm thần trở nên yên bình, thoải mái hơn.  

 

Bên trong những viên tinh thạch này không ngờ lại có năng lượng tâm thần thuần túy vô song. Năng lượng tâm thần trong mỗi một viên e là còn mạnh hơn gấp đôi so với lực tâm thần của Dương Cuồng Nhân.  

 

“Nhiều tinh thạch như vậy, toàn bộ đều là tâm thần, nhưng chúng lại không được luyện hóa. Con dã thú này hoàn toàn không hiểu cách làm sao tận dụng năng lượng tâm thần. Ngược lại bọn chúng không ngừng phát nổ để tiêu hao, sau đó lại không ngừng hội tụ để tái tạo”, Dương Hạo kinh ngạc nói.  

 

Thiên phú, thiên phú đáng sợ, Con dã thú nuốt mình vào trong bụng này không cần tu luyện tâm thần lại có thể tự động sinh ra năng lượng tâm thần.  

Advertisement
';
Advertisement