Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Trải qua nhiều năm, tất cả phiền muộn rốt cuộc cũng được giải phóng vào giờ phút này, Dương Hạo điên cuồng hút hết năng lượng tâm thần trong tinh thạch, lực tâm thần không ngừng tràn đầy khiến y cảm thấy thoải mái đến mức muốn rên rỉ ra tiếng.  

 

Một tháng sau, 60% lực tâm thần. Ba tháng sau, 70% lực tâm thần. Chín tháng sau, 90% lực tâm thần. Sau đó thêm một năm ba tháng, tâm thần lại đạt tới cảnh giới đỉnh cao ban đầu.  

 

Hơn hai năm, lực tâm thần của Dương Hạo đã hoàn toàn khôi phục. Tâm thần của y quay về cảnh giới đỉnh cao, uy lực trên người lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.  

 

“Có lẽ còn có thể nâng cao thêm một chút”, trong lòng thầm nhủ, Dương Hạo không quan tâm nhiều nữa, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời này.  

 

“Ầm ầm!”, lực tâm thần chấn động, lực tâm thần của y cuối cùng đã đột phá nhất trọng, đạt tới nhị trọng. Mà sự cải tiến này vẫn chưa dừng lại, lực tâm thần vẫn tăng mạnh một cách điên cuồng.  

 

“Bùm!”, mãi cho đến khi tâm thần của Dương Hạo lại chấn động. Tốc độ gia tăng trở nên chậm lại. Mà lúc này, tinh thạch năng lượng tâm thần trong tay y đã cạn kiệt toàn bộ.  

 

Mở mắt ra, cảm nhận tâm thần của mình tăng lên vô số lần. Dương Hạo nhận ra bản thân có thể dễ dàng dùng tâm thần thi triển tâm thần ngũ tuyệt, giết chết Thiên Quân.  

 

“Thử lại xem!”, trong lòng khẽ động. Y lấy ra viên tinh thạch thứ hai, nhưng sau khi tiếp xúc với năng lượng tâm thần bên trong phát hiện ra bản thân không thể nào hấp thụ được thêm tí gì.  

 

“Chỉ có thể hấp thụ một lần?”, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, không khỏi thở dài.  

 

Nhưng nghĩ đến tác dụng của thứ này, y lại nở nụ cười. Nếu như mang ra ngoài đổi lấy bảo vật, e là cho dù là bảo vật cấp Thuần Dương, y cũng không nỡ đổi.  

 

“Hả? Con dã thú này lại ngủ rồi?”, Dương Hạo ngẩng đầu, nhìn không gian tĩnh mịch bên ngoài, trước đây một lòng hồi phục tâm thần nên không chú ý đến tình hình bên ngoài.  

Trong lòng khẽ động, cơ thể lao về phía ánh sáng sấm sét. Lần này, y dễ dàng tiếp cận được phạm vi trăm dặm, sau đó bay về phía trung tâm với tốc độ không đổi.  

 

“Tàn kiếm!”, khi khoảng cách càng lúc càng gần. Hai mắt Dương Hạo ngưng tụ, một chuôi kiếm phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt của y.  

 

 

Ánh sáng màu tím tỏa ra khí tức lôi quang thuần khiết nhất, chuôi kiếm dường như có sức mạnh vô tận, uy nghiêm hơn cả những tia sáng sấm sét kia.  

 

Lúc này cuối cùng Dương Hạo mới biết, uy lực mà trước đây mình không thể nào chống đỡ được không phải bắt nguồn từ tia sáng sấm sét mà là từ thanh tàn kiếm này.  

Advertisement
';
Advertisement