Nó nhìn Dương Hạo, bình thản nói: “Niệm tình thân phận kiếm tu của ngươi. Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, nếu như dám lỗ mãng nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi”.  

 

Hô hấp của Dương Hạo gấp gáp, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.  

 

Y nói: “Tiền bối, mặc dù ngươi là linh hồn của kiếm. Nhưng ta nghĩ, ngươi cũng khao khát chiến đầu, càng khao khát máu tanh. Có lẽ ngươi đã từng là một thanh kiếm thần thống trị thiên hạ. Nhưng ngươi có từng nghĩ, ngươi cứ chôn mình trong bụng con dã thú này, sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa không?”  

 

Thanh niên áo đen cau mày, nói: “Ngươi muốn ta theo ngươi? Không thể nào!”  

 

“Ta là binh khí Thiên Linh, làm sao có thể theo một tên còn chưa phải là Thiên Quân chứ. Chủ nhân trước của ta đường đường là Đại Đế. Nếu như ta theo ngươi vậy không phải là hủy hoại thanh danh của chủ nhân sao?”  

 

“Binh khí Thiên Linh?”, trong mắt Dương Hạo hiện lên sự ngạc nhiên. Du Huyền nói đúng, thanh tàn kiếm này quả nhiên vượt qua cấp độ của một bảo vật Thuần Dương.  

 

Binh khí Thiên Linh cao hơn Thuần Dương một bậc. Về uy lực thì mạnh hơn Thuần Dương gấp trăm lần. Dương Hạo không biết nhiều về cấp bậc của binh khí, tuy nhiên có thể thanh trường kiếm mà thanh niên áo đen này kiểm soát, sức mạnh vô cùng đáng sợ.  

 

“Hừ! Không phải Thiên Quân đỉnh cao, muốn ta đi theo, chỉ e là không dễ”, thanh niên đồ đen ở phía sau lại cao ngạo nói thên.  

 

Dương Hạo không khỏi nở nụ cười, từ biểu cảm của thanh niên đồ đen này, y có thể thấy được hắn đã thả lỏng một chút. Đồng thời trong lòng y cũng thở dài, linh tính và trí tuệ của linh hồn kiếm này tuyệt đối vượt xa người thường vô số lần.  

 

Y trầm mặc một chút, ngẩng đầu nói: “Thân thể của ngươi hỏng rồi, lẽ nào ngươi không muốn tu sửa sao?”  

 

“Tu sửa thân kiếm?”, bốn từ nói ra, sắc mặt của tên đó liền thay đổi, một chút khao khát xuất hiện trên gương mặt hắn.  

 

Sau đó hắn lại lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Một cảnh giới Linh Kiếp như ngươi, lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, không cảm thấy nực cười sao?”  

 

“Thân kiếm của ta được làm bằng giới tâm. Hơn nữa còn được tích hợp vào đạo tâm của Đại Đế đã chết đi. Có thứ gì có thể thay thế được hai thứ này?”  

 

“Hơn nữa, ta cũng không cần dùng giới tâm và đạo tâm thực sự để tu sửa, chỉ cần khiến ta cảm nhận được những mảnh vỡ đang rơi rải rác ở khắp nơi, hấp thụ chúng, ta có thể tự động khôi phục về nguyên bản”.  

“Nhưng ở đây ngươi không có chút hi vọng nào”, Dương Hạo thản nhiên nói.  

 

Một câu nói đã trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của linh hồn kiếm. Quả thực, trong bụng con dã thú khổng lồ này, linh hồn kiếm không có bất kỳ hi vọng nào.  

 

Hắn bây giờ, chỉ có thể hấp thụ từng chút năng lượng sấm sét ở đây. Hơn nữa năng lượng này không phải là thứ hắn có thể tùy ý hấp thụ.  

 

Nếu như dã thú tỉnh dậy, lực sấm sét thuần túy này hắn không thể nào hấp thụ được nữa, cũng không thể bổ sung lực lôi điện của bản thân thanh tàn kiếm nữa.

Advertisement
';
Advertisement