Những thứ này không thể so sánh với nguy hiểm mà Dương Cuồng Nhân đã gặp trước đó. Nhưng Dương Hạo cũng chỉ có thể lấy ra được bằng này, vì Thiên Thành rộng lớn vẫn cần thêm tài nguyên, y cũng cần cân nhắc đến thực lực của bản thân.  

 

“Không được nói cho ai biết bí mật của Thiên Thành, nhớ kỹ, không được nói với bất kỳ ai”, Dương Hạo nói, hơn nữa còn lặp đi lặp lại.  

 

“He he! Ta biết rồi”, Dương Cuồng Nhân dường như không nghe lọt tai lời của y, sau khi thu nhặt những thứ trên mặt đất, hắn liền biến mất trước mặt Dương Hạo.  

 

Thấy vẻ mặt hưng phấn của tên này, Dương Hạo không khỏi lắc đầu. Nếu y cho hắn một viên tinh thể năng lượng Tâm Thần, tên này có thể sẽ kích động phát điên mất.  

 

Sau khi Dương Cuồng Nhân rời đi, Dương Hạo quay lại đưa cho Ngưu Đằng, Lãnh Lăng, Du Huyền và Phù Kình, mỗi người một viên tinh thể năng lượng Tâm Thần.  

 

Y nói: “Vật này không được để lộ ra ngoài, hãy dùng luôn đi. Nhớ kỹ, thứ này có thể giúp các ngươi lĩnh ngộ Tâm Thần. Một khi đạt được Tâm Thần, nghĩa là các ngươi cách Thiên Quân không còn xa nữa”.  

 

“Mạnh vậy sao?”, Ngưu Đằng nghi ngờ hỏi, nhưng khi hắn cầm tinh thể năng lượng Tâm Thần, hắn vô cùng kinh ngạc.  

 

Hắn nói: “Trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ trở thành Thiên Quân”.  

 

“Đồ tốt! Thứ này sinh ra là để cảnh giới Linh Kiếp bước bốn lĩnh ngộ Tâm Thần. Có được nó, ta có thêm 30% tự tin đột phá lên Thiên Quân”, Du Huyền cũng nói.  

 

Lãnh Lăng hơi kích động, anh ta hiểu sự quý giá của tinh thể năng lượng Tâm Thần. Dương Hạo có được thứ này, e rằng đã phải trải qua vô số nguy hiểm.  

 

“Phù Kình, lại đây!”, Ngưu Đằng lên tiếng, đột nhiên thanh niên áo đen giữa hàng hàng vạn người phía dưới ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.  

 

Hắn lao thẳng lên đài cao, sau đó cung kính nói với Dương Hạo: “Tham kiến Thành Chủ”.  

 

“Không cần đa lễ”, Dương Hạo xua tay, chỉ vào tinh thạch Đạo Văn và tinh thạch Thuần Dương thượng phẩm trên mặt đất, nói: “Ở đây cũng có phần của ngươi. Ta hy vọng, trong vòng ba năm, ngươi có thể đạt cảnh giới Thiên Quân”.  

 

Hai mắt Phù Kình sáng ngời, sau đó nhận tinh thạch năng lượng Tâm Thần từ Ngưu Đằng.  

Hắn ngẩng đầu không chút do dự, nói: “Thành chủ, ba năm thật quá nhiều, một năm, huynh chỉ cần cho ta một năm. Sau một năm, ta sẽ có thể niết bàn thành công, trở thành Thiên Quân”.  

 

“Được!”, Dương Hạo cười nói: “Ta sẽ chờ ngươi trở thành Thiên Quân. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một món binh khí, binh khí Thuần Dương cấp đỉnh cao”.  

 

“Đa tạ Thành Chủ”, Phù Kình hưng phấn nói. Dương Hạo luôn nhìn vào con ngươi của hắn, cảm nhận được vẻ đau xót trong lòng hắn.  

 

Không cần hỏi nhiều, Dương Hạo cũng biết Phù Kình là người giàu cảm xúc. Hắn sẽ nói những gì nên nói, không muốn nói, dù hỏi thế nào, hắn cũng sẽ không nói.  

Advertisement
';
Advertisement