Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Y ngẩng đầu đáp: “Bẩm tiền bối, đúng là như vậy. Trong bộ tộc Dương Thị, ngoại trừ Dương Liêu là thí quân giả ra thì còn có ta”.  

 

“Hừ!”, người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói: “Tiểu tử, ngươi đừng hòng lừa ta. Nếu không, không chỉ ngươi mà toàn bộ Dương Thị đều gặp phải tai họa. Trong đại hội, chỉ thí quân giả mới được chọn, đây là quy tắc do Tam Kiếp Đại Đế đặt ra”.  

 

Dương Hạo lắc đầu nói: “Không dám lừa dối”.  

 

Người đàn ông trung niên nheo mắt nói: “Vậy ngươi nói thử xem, ngươi đã giết những Thiên Quân nào? Nếu không thể nói ra, ta sẽ tự tay kiểm tra linh hồn của ngươi”.  

 

Dương Hạo nhíu mày, người đàn ông trung niên này thật bá đạo.  

 

Nếu y nói ra đã giết Thiên Quân nào thì chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.  

 

Nhưng nếu không nói thì sẽ phải chịu để đối phương kiểm tra linh hồn của y. Thử hỏi, tu giả nào đồng ý để người khác kiểm tra linh hồn của mình chứ?  

 

Một lúc lâu sau, khi đối phương sắp mất bình tĩnh, y mới ngẩng đầu nói: “Phiêu Tuyết Vương Thành, các vị Thiên Quân của Thiên Ấn Tông đều chết dưới tay ta. Nếu không tin, các người có thể điều tra thử”.  

 

Nghe Dương Hạo nói vậy, người đàn ông trung niên kia sững sờ, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

 

 

“Ngươi đang nói ngươi đã giết hết mấy Thiên Quân của Thiên Ấn Tông?”, người đàn ông trung niên quan sát Dương Hạo một lượt với vẻ mặt không tin, trên người bộc phát sức mạnh đại đạo mãnh liệt.  

 

“Hử!”, sắc mặt Dương Hạo liền biến đổi, y có thể cảm nhận được không gian xung quanh mình bắt đầu xoay chuyển kịch liệt, vách chắn không gian trở nên cực kỳ mỏng manh.  

 

Lúc này, chỉ cần khẽ chạm một chút, có lẽ không gian xung quanh người y sẽ sụp đổ ngay lập tức. Một khi không gian sụp đổ thì bản thân sẽ rơi vào trong loạn lưu vô tận, bị xâu xé ra thành muôn vàn mảnh vụn.  

 

“Xuất kiếm!”, khẽ hô lên một tiếng, sức mạnh đại đạo của kiếm trên người y cứ thế bộc phát, nháy mắt đã lao ra phía trước, cỗ sức mạnh đại đạo tác động tới không gian xung quanh mình cứ thế lao ra.   

 

“Phập!”, kiếm đạo sắc nhọn, sát khí ngập tràn. Thế nhưng Dương Hạo vẫn chịu thua thiệt trước mặt người đàn ông trung niên kia.  

Máu tươi phun ra từ trong miệng, cơ thể của y nhanh chóng lùi ra sau mấy chục dặm. Sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt mang theo vẻ kinh ngạc.  

 

Quá mạnh rồi. Chỉ là dư âm của sức mạnh đại đạo cũng khiến cho y bị trọng thương chỉ trong nháy mắt. Đại đạo của người đàn ông trung niên này quá mức khủng bố.  

 

Có điều so với sự kinh ngạc của y thì người đàn ông trung niên cũng kinh ngạc không thôi.   

 

Khoảnh khắc ban nãy, ông ta đã sử dụng năm mươi phần trăm sức mạnh đại đạo của bản thân. Thế nhưng không ngờ cậu thanh niên này lại chỉ bị thương mà thôi.  

Advertisement
';
Advertisement