Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Y không ngờ được người ra tay khảo nghiệm bản thân ban nãy lại là một cường giả uy danh lẫy lừng tới vậy.  

 

“Tham kiến tiền bối Cơ Trạc”, hoàn hồn trở lại, y lại vội càng hành lễ với Cơ Trạc. Dù thế nào thì đây cũng đều là cường giả đỉnh cao, là nhân vật mà y cực kỳ kính trọng.  

 

“Không cần đâu”, Cơ Trạc xua tay, sau đó nói với Khô Nguyên: “Khô Nguyên, ông sắp xếp cho chàng trai này đi nhé. Ta đi tra rõ một số chuyện, sau nửa ngày sẽ trở về”.  

 

Nói xong, Cơ Trạc hoà vào trong không gian. Không gian phía trước chợt trở nên méo mó, nháy mắt đã khôi phục lại sự bình lặng, mà khí tức của ông ta cũng đã tan biến đi hết.  

 

“Thiên phú không gian của Cơ Trạc quả nhiên đáng sợ. Nếu như ông ta có thể tu thành Đại Đế thì nhất định sẽ là một người cực mạnh”, Khô Nguyên cười nói.  

 

Tiếp đó ông ấy liếc mắt nhìn Dương Hạo, cười nói: “Chàng trai, đợi một chút, sẽ có người tới chỉ dẫn ngươi ngay thôi…”  

 

 

 

Sau khi để lại một câu, Khô Nguyên Thiên Quân cũng biến mất luôn. Thân là cường giả đỉnh cao, đương nhiên ông ấy sẽ không đích thân dẫn đường cho một kẻ ở cảnh giới Linh Kiếp.  

 

Dương Hạo bật cười, cũng không so đo. Trên thực tế, y cũng chẳng dám so đo, bảo một Thiên Quân đỉnh cao dẫn đường cho mình, y nào dám mơ tưởng quá cao.  

 

Quả nhiên qua một lúc, một Thiên Quân nhất trọng đã bước ra từ trong phủ đệ. Sau khi nhìn thấy Dương Hạo, cậu ta liền tiến lên trước chào hỏi y.  

 

Vị Thiên Quân nhất trọng này khiêm tốn lịch sự, khiến cho Dương Hạo thầm nảy sinh hảo cảm. Khô Nguyên Thiên Quân hiền từ như thánh, không ngờ người dưới trướng ông ấy cũng đối đãi với người khác hoà nhã như thế.  

 

“Mời đạo hữu đi theo ta”, Thiên Quân đó cười nói với Dương Hạo.  

 

Thí quân giả đều có thực lực ngang với Thiên Quân, bọn họ lĩnh hội được sức mạnh đại đạo, hơn nữa phải thành công giết chết Thiên Quân thì mới có được vinh dự này.  

 

Vậy nên dù là Thiên Quân thì cậu thanh niên đó cũng rất khách khí với Dương Hạo.  

 

Gật gật đầu, Dương Hạo nói: “Cảm ơn đạo hữu”.  

Hai người một trước một sau tiến vào một con đường rất rộng bên trong phủ đệ, Thiên Quân thanh niên đi phía trước, Dương Hạo vừa đi theo vừa quan sát phủ đệ nguy nga này.  

 

“Đạo hữu đến từ Phiêu Tuyết Vương Thành à?”, cậu thanh niên lên tiếng hỏi một câu bằng giọng nói kỳ dị.  

 

Dương Hạo: “Không sai, ta tới từ bộ tộc Dương Thị của Phiêu Tuyết Vương Thành”.  

 

“Bên trong Dương Thị, Dương Liêu cũng được coi là một nhân vật”, trong mắt cậu thanh niên loé lên tia sáng, sau đó cười nói: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta lại chưa từng nghe nói tới đạo hữu”.  

Advertisement
';
Advertisement