Đồng thời, ba người đối phương cũng hoàn toàn chú ý tới sự tồn tại của y. Vẻ mặt của ba người họ hơi đông cứng lại và lộ ra sự thù địch mãnh liệt.  

 

Dương Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ đối với sự thù địch của bọn họ. Sự phẫn nộ cũng đồng thời bộc phát ra.  

 

Tiến lên trước một bước, y lạnh lùng hỏi: “Là ai phá hỏng trận pháp bên trong sân của ta?”  

 

 

 

“Lại là một tên ngốc”, sắc mặt lạnh nhạt, một thanh niên mặc y phục Hoa trong ba người cười mỉa, giọng điệu còn mang theo sát khí lạnh lùng.  

 

“Hừ! La Kiêu sư huynh, tên này đã không biết trời cao đất dày thì chi bằng cứ phế hắn đi”, một thanh niên hơi thấp bé khác nói.  

 

Người cuối cùng là một người phụ nữ, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân, khóe môi cong lên, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng.  

 

Cô ta nói: “La Kiêu, trước tiên nên hỏi lai lịch của hắn rồi hẵng nói. Nơi này là phủ Khô Nguyên, mặc dù Kiếm Đạo Tông của ta mạnh nhưng cũng không thể so được với phủ Khô Nguyên”.  

 

“Ầm!”, đúng lúc này trong sân cách vách lại vang lên một tiếng động cực lớn, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang ra từ bên trong.  

 

“A!”, giọng nói đó cực kỳ chói tai, Dương Hạo lập tức nghe ra là giọng của Dương Liêu.  

 

Hai nam một nữ đối diện quay đầu lại nhìn vào cái sân đó, vị trí họ đang đứng chính là cánh cổng của sân, thế nên vừa nhìn vào là có thể thấy cảnh tượng trong sân.  

 

Dương Hạo thì không thấy gì, nơi y đang đứng vừa đúng chỗ bị một bức tường dày chắn tầm nhìn, mặc dù y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Liêu nhưng cũng không thấy được tình huống bên trong.  

 

Y híp hai mắt lại, mặc dù y cực kỳ ghét hắn nhưng dù sao cũng là người trong bộ tộc Dương Thị, cứ mặc kệ như thế cũng không được.  

 

“Các ngươi là người của Kiếm Đạo Tông?”, lạnh nhạt nói, Dương Hạo nhìn sang người phụ nữ có địa vị chủ đạo trong ba người này.  

 

“Đúng thế, bọn ta đều là người của Kiếm Đạo Tông ở Phiêu Tuyết Vương Thành, ta tên là U Ngưng, thân phận của đồng đạo là gì, không ngại tiết lộ một chút chứ?”, người phụ nữ đó khẽ gật đầu nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng.  

“Chu Thừa, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại cực khổ ép bức nhau thế?”, ngay lúc người phụ nữ vừa dứt lời, trong sân vang lên một giọng nói đầy tức giận và hơi yếu ớt.  

 

“Hừ!”, một giọng nói khác vang lên nói: “Mặc dù ngươi không thù không oán với ta nhưng ngươi là người bộ tộc Dương Thị thì đã xác định phải bị giày vò trong tay ra”.  

 

“Thiên Ấn Tông ta có nhiều tiền bối Thiên Quân như thế nhưng đều chết trong tay người của bộ tộc Dương Thị các ngươi. Lão tổ có dặn phải giết hết không chừa một ai trong bộ tộc Dương Thị đến tham gia đại hội. Từ nay về sau đại hội Tam Kiếp Đế Thành sẽ không còn chỗ cho bộ tộc Dương Thị nữa”.  

 

Lời nói ngông cuồng, giọng điệu hung tàn, đối phương không chỉ nói ra thân phận của mình, cũng tiết lộ mục đích của mình.  

Advertisement
';
Advertisement