Bóng dáng anh lóe lên, y nói: “Bằng hữu, hãy tấn công vào ngực phải, đó là vị trí chí mạng của chúng. Chỉ cần phá vỡ trái tim, đám chiến sĩ Thanh Giáp này đều sẽ chết”.  

 

“Ngực phải, tim không phải đều nằm bên trái sao?”, Ưng Tử Xuyên khó hiểu nói một câu, nhưng anh ta vẫn theo lời nhắc nhở của Dương Hạo mà tấn công.  

 

“Tật Phong Thứ!”, gầm lên một tiếng, một chiếc gai đen nhanh như chớp, lập tức đâm thẳng vào ngực phải chiến sĩ Thanh Giáp gần nhất.  

 

“Phập!”, âm thanh xuyên thấu vang lên, cơ thể chiến sĩ Thanh Giáp lập tức dừng lại. Sau đó hắn ngã xuống đất, đứt hơi thở.  

 

Hai mắt Ưng Tử Xuyên sáng lên, trên tay anh ta cầm một cây gai toát ra sự sắc bén kinh người, tấn công liên tục như một bóng ma.  

 

“Đinh!”, đồng loại vừa chết khiến cho hai chiến sĩ Thanh Giáp còn lại phải cẩn thận hơn rất nhiều, luôn bảo vệ ngực phải của mình.  

 

Tuy nhiên, Ưng Tử Xuyên đó cũng rất hung dữ, cây gai nhanh vô cùng, tấn công liên tục, góc độ lắt léo khiến hai chiến sĩ Thanh Giáp hoàn toàn không thể chống đỡ được.  

 

“Phập, phập!”, hai âm thanh xuyên thấu vang lên, hai chiến sĩ Thanh Giáp còn lại cũng chết tại chỗ.  

 

Dương Hạo thầm gật đầu, thực lực của Ưng Tử Xuyên này quả thực rất mạnh, đặc biệt tốc độ tấn công của anh nhanh hơn y rất nhiều.  

 

Gai nhọn trong tay dường như cũng là bảo vật vô cùng quý giá, năng lượng khí tức tỏa ra vô cùng sắc bén, khiến cả không gian đều bị bóp méo.  

 

“Vù!”, cơ thể dừng lại, Ưng Tử Xuyên thở phào một hơi.  

 

Anh ta quay đầu lại, nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt cảm kích, nói: “Dương Hạo huynh đệ. Ta tên Ưng Tử Xuyên, đa tạ ngươi đã trượng nghĩa giúp đỡ”.  

 

Tên tuổi của Dương Hạo đã gây tiếng vang khắp phủ Khô Nguyên. Trận chiến đó, ba người của Kiếm Tông Đạo toàn bại, mà y hoàn toàn chưa dùng hết lực, Ưng Tử Xuyên vô cùng bội phục y.  

Xua tay, Dương Hạo cười nói: “Ta không có giúp gì. Giết được bọn chúng là dựa vào thực lực của ngươi, không liên quan gì đến ta”.  

 

“Ha ha! Nếu không phải Dương Hạo huynh đệ nhắc nhở, sao ta có thể biết được ngực phải là điểm chí mạng của bọn chúng chứ?”, Ưng Tử Xuyên cười lớn.  

 

Sau đó anh ta hơi lo lắng hỏi: “Không biết Dương Hạo huynh đệ của gặp hai sư đệ đồng môn của ta không. Bọn họ một người tên Lý Minh Nguyệt, một người tên Cô Nhất Sách”.  

 

Dương Hạo lắc đầu, nói: “Người là người sống thứ hai mà ta gặp, tuy nhiên người thứ nhất đã chết rồi”.  

Advertisement
';
Advertisement