“Thiên Kha”, ông lão nói, âm thanh hùng hồn, khí tức mạnh mẽ.  

 

“Sư tôn!”, một lúc sau, trên đỉnh núi nhanh chóng xuất hiện một thanh niên, người cung kính cúi đầu chào ông lão.  

 

“Ra ngoài xem xem, hình như trong khu vực của U Sơn có chút động tĩnh”, ông lão nói, vẻ mặt đầy lo lắng.  

 

“Vâng!”, Thiên Kha ngẩng đầu, đôi mắt đen láy khác thường.

 

Anh ta không phải tu giả bản địa của Phi Viêm Tinh mà là một người ngoài. Nơi anh ta sinh ra chính là hư không vô tận bên ngoài thế giới Phong Vũ.  

 

Trăm năm trước, Thiên Kha được thế giới Phong Vũ phái đi, xâm nhập vào Phi Viêm Tinh thám thính tình hình. Nhưng từ khi đến đây, anh ta vẫn chưa hề quay về. Nơi này chiết giết đẫm máu khiến anh ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.  

 

Anh ta thích nơi đây, anh ta thích chém giết, càng thích giết chết đám cường giả tộc Lân Giáp xâm lược Phi Viêm Tinh. Những năm sống ở đây, anh ta đã giết hàng chục nghìn chiến sĩ Thanh Giáp, hàng nghìn chiến tướng Hắc Giáp cùng với bảy chiến vương Xích Giáp và một chiến thần Kim Giáp.  

 

Nhờ thành tựu to lớn và sức mạnh tuyệt thế của mình, anh ta nhận được sự kính trọng của loài người ở Phi Viêm Tinh. Tuy nhiên, anh ta vô cùng tôn kính vị sư tôn của mình, cũng chính là Đại Đế duy nhất của Phi Viêm Tinh.   

 

Khi mới đến, anh ta không có thực lực như hiện tại, đều là sư tôn từng lần chỉ dậy, anh ta mới tu luyện được thực lực để chiến đấu với chiến thần Kim Giáp.  

 

Bóng dáng của Thiên Kha lao xuống núi, rồi xuyên qua kết giới đặc biệt, lao thật nhanh về phía khu vực do U Sơn cai quản.  

 

Dương Hạo và Ưng Tử Xuyên đứng trên một cây cổ thụ to lớn, sắc mặt có chút ngưng trọng.  

 

Nhíu mày, y nói với Ưng Tử Xuyên bên cạnh: “Tử Xuyên, ta cảm thấy có gì đó không đúng. Có vẻ như kẻ thù mạnh hơn đang tiếp cận chúng ta. Ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm”.  

 

Ưng Tử Xuyên gật đầu, nói: “Quả thực là như vậy, ta cũng cảm nhận được”.  

 

Hai người đều cực kỳ ngưng trọng. Tu giả đều cảm nhận được một chút về vận mệnh tương lai của mình, vì vậy họ mới nói như vậy.  

“Ầm ầm!”, chiến tướng Hắc Giáp hung hãn hơn chiến sĩ Thanh Giáp, khí thế ngút trời, tốc độ cũng rất nhanh, có thể chạy xa hàng ngàn mét chỉ trong nháy mắt.  

 

Theo nhóm hai người, các chiến tướng Hắc Giáp nhanh chóng tách ra, bọn chúng lao về các hướng tương ứng, chia thành tốp nhỏ để tìm kiếm con mồi.  

 

Hai ngày sau, Dương Hạo và Ưng Tử Xuyên đang tu luyện trong một nơi bí mật. Một người Ám sát đại đạo, khắp người tràn đầy sự sắc bén.  

 

Một người là kiếm đạo, sự sắc bén càng thêm vô biên, sát khí ngút trời. Không gian xung quanh đều rúng động theo sự tu luyện của họ

Advertisement
';
Advertisement