“Đã vậy, tại sao bọn họ không tiến vào cấm địa Hoàng tộc ta?”, ông già đứng lên, giọng điệu có chút gấp gáp. Bởi lão biết rằng ở nơi đó ẩn chứa những cơ hội vô cùng lớn, cũng như tiềm ẩn vô vàn nguy hiểm.  

 

“Khụ khụ!”, Thiên Kha ho khan hai tiếng, ánh mắt lóe lên.  

 

“Ta quên mất”, ông già mỉm cười ngồi trở lại chỗ ngồi, nói: “Cấm địa Hoàng tộc cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể vào. Kết giới đó chỉ có thể bị phá vỡ bởi những kẻ đã dung hợp hơn ba loại đạo pháp trở lên. Những người tu luyện, cho dù họ có đỉnh cao đến đâu, cũng chỉ có thể kết hợp tối đa hai. Cũng giống như ngươi, Thiên Kha”.  

 

"Không”.  

 

“Sư tôn, ta không làm được không có nghĩa là người khác không làm được. Giống như hắn”, Thiên Kha lắc đầu, giọng điệu trầm thấp, tràn đầy ngưỡng mộ.  

 

“Ùng!”, ông già đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, thất thanh: “Thiên Kha, ý của ngươi là tên giống Huyết Hải Kiếm Đế dung hợp ba loại đạo?”  

 

"Còn hơn thế nữa. Hắn là thiên tài đầu tiên tích hợp đồng thời ba đạo mà ta thấy, đồng thời cũng đang ấp ủ đạo thứ tư”, Thiên Kha ngưỡng mộ nói. Đây là lần đầu tiên anh ta ngưỡng mộ một đàn em đến như vậy.

 

Thiên Kha từng nói anh ta không thể nhìn thấu được vài thứ trên người thiếu niên đó, nhưng cũng là người tu luyện hai loại đại đạo, anh ta có thể cảm nhận được ba loại lực đại đạo và khí tức bốn đại đạo trong người thiếu niên.  

 

“Ba đại đạo còn có thể dùng hợp đại đạo thứ tư, thiếu niên như thế thật đáng sợ”, ông lão đó cũng ớn lạnh, ánh mắt hiện lên tia hy vọng.  

 

Trong đầu ông ta hiện lên một suy nghĩ, có lẽ thiếu niên đó là thời cơ trong một lần trùng sinh niết bàn mà Thượng Đế ban cho Phi Viêm Tinh.  

 

Cũng trên đỉnh núi màu đen, Dương Hạo và Tiêu Tâm cũng cảm nhận được sự xao động kinh người bên dưới đỉnh núi, dường như có một con quái thú cổ đáng sợ đến nơi đó.  

 

“Là chiến vương Xích Giáp đó, hắn đột phá thành Kim Giáp rồi”, Dương Hạo nói.  

 

Tiêu Tâm gật đầu nói: “Cũng chỉ có một mình tên đó đột phá mới có thể dấy lên khí tức sức mạnh cực lớn như thế. Chiến thần Kim Giáp, chỉ là không biết tên này có tiếp tục canh giữ dưới chân núi hay không thôi”.  

 

“Chưa chắc”, Dương Hạo lắc đầu, không để tâm đến nó nữa mà tiếp tục đi lên đỉnh núi.  

Đường núi bằng phẳng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài dấu vết bậc thang trên mặt đất, đây là minh chứng cho sự huy hoàng từng có.  

 

Sau bảy ngày, cách đỉnh núi chỉ có chưa đến một trăm trượng, lúc này hai người đều bị uy lực đè ép gần như không thở nổi, tinh thần không ổn, cơ thể cũng không khỏi lảo đảo.   

 

“Mạnh quá, uy lực này chỉ sợ ngay cả Thiên Quân cấp cao cũng không thể chịu được”, Dương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.  

 

Trên người cả hai đã xuất hiện rất nhiều vết thương, Tiêu Tâm ổn hơn một chút, hắn biết mình không thể chịu được điện xà vô tận này nên đã sử dụng sức mạnh cổ thần.  

Advertisement
';
Advertisement