“Gương Hiện Đạo chưa từng thất thủ, tại sao đột nhiên lại mất tác dụng vậy chứ? Không thể nào”, Văn Thương thấp giọng gào lên, nhưng cho dù hắn có tin hay không thì Dương Hạo biến mất cũng là sự thật.  

 

Gương Hiện Đạo là một món bảo vật đặc biệt, là món đồ mà sư môn của Văn Thương đã tặng cho hắn, chuyên dùng để bí mật dò xét tình hình của tu giả.  

 

Cách dùng của gương Hiện Đạo này rất đơn giản, thêm lực đại đạo vào rồi nhìn lén bất kỳ tu giả nào trong vòng mấy chục dặm. Bất kể đối phương có làm gì cũng không thể nào thoát khỏi sự thăm dò của gương Hiện Đạo.  

 

Khi bóng dáng Dương Hạo biến mất trong gương Hiện Đạo, Văn Thương cảm thấy ớn lạnh, tự tin trước đó của hắn lập tức sụp đổ. Hắn biết rõ cảnh tượng cuối cùng hiện trong gương Hiện Đạo của Dương Hạo khủng khiếp đến mức nào.  

 

“Cho dù có thể nào, ta nhất định phải giết được ngươi”, Văn Thương nghiến răng, sau đó tiếp tục đi lên trên, nhưng tốc độ lại trở nên chậm hơn.  

 

Trong cái hố tăm tối sâu không thấy đáy trên đỉnh núi đó, một luồng ánh sáng đen bạc chảy ra từ đáy động, mang theo khí tức sấm chớp đáng sợ.  

 

“Xiu! Vu Vu!”… đủ các âm thanh vang lên, long xà xung quanh di chuyển, chúng là vật thể được hình thành từ U Lôi, mang theo uy lực đáng sợ như vật sống.  

 

Có hai người đang ở trên đỉnh núi.  

 

Dương Hạo cao năm mươi trượng, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra khí thế mạnh mẽ như một vị chiến thần. Còn Tiêu Tâm thì phát ra ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn thân như một vị thần.  

 

“Nơi này càng đáng sợ hơn”, Tiêu Tâm nhìn xung quanh nói.  

 

Dương Hạo nghiêm túc gật đầu, mỗi một động tác của y đều rất cẩn thận, dưới chân như có một lớp băng mỏng.  

 

“Phụt!”, ánh sáng lướt qua, một con Điện Long lướt qua không trung lao đến chỗ y, thoáng chốc Dương Hạo cảm thấy trán mình ớn lạnh, khí tức chết chóc lập tức ập đến.  

 

“Phá!”, một tiếng gào vang lên, Tử Thần Kiếm lao ra khỏi vỏ mang theo tia chớp màu tím.  

 

“Ding!”, con Điện Long đó bị bổ ra, trong Tử Thần Kiếm lóe lên từng tia chớp, sau đó nhanh chóng thu lại.  

 

Dương Hạo thầm thở phào nói: “Nơi này nguy hiểm quá, mỗi con Điện Long đều có thể dễ dàng xuyên qua lực đại đạo và cơ thể chúng ta, thậm chí ngay cả thần hồn cũng sẽ bị tiêu diệt”.  

 

“Đúng thế, rất đáng sợ”, sắc mặt Tiêu Tâm tái nhợt, sau đó hơi không hiểu nhìn Dương Hạo hỏi: “Ngươi có nắm chắc phần thắng ở nơi hung hiểm như vậy không?”  

“Không”, Dương Hạo thẳng thắn đáp, đổi lại một cái trợn mắt của Tiêu Tâm.   

 

Hắn cảm thấy ớn lạnh, cứ thế đi lên mà không nắm chắc phần thắng, quả là làm bậy rồi.  

 

Trong thế giới bóng tối, mắt không thể nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt, chỉ có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ ở phía trước. Cho dù tu vi có cao đi chăng nữa nhưng cũng chỉ như một tên mù ở nơi này thôi.  

 

“Ò”… tiếng rồng kêu vang lên, cách đó khá xa xuất hiện một luồng sáng dài hàng chục mét, đó là một con Điện Long màu đen bạc, khí tức vô cùng đáng sợ.  

Advertisement
';
Advertisement