Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

“Đoàng đoàng!”, một tiếng nổ vang lên, cùng lúc đó thân hình của Văn Thương nhanh chóng lui về phía sau, thần sắc trên mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.  

 

“Tiêu Tâm, không ngờ ngươi vẫn chưa chết”, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Tâm đột nhiên xuất hiện, trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt.  

 

“Ngươi chết rồi, thì ta sẽ không chết”, Sắc mặt Tiêu Tâm lạnh như băng, hắn nhìn về phía thi thể của Đồng Ninh, trong hai mắt lóe lên tia huyết sắc.  

 

Văn Thương cảm nhận được khí tức cường đại từ trên người Tiêu Tâm truyền đến, trong lòng hắn hơi kinh ngạc. Hắn phát hiện Tiêu Tâm lúc này còn mạnh hơn trước đây.  

 

Hắn không chắc chắn tuyệt đối mình có thể áp chế được Tiêu Tâm, nội tâm âm thầm do dự.  

 

Hai mắt ngưng lại, thân hình hắn lao về một phía, kiếm ngọc trong tay chém ra một tia quang mang chói mắt, một nhát kiếm chém giết về phía U Ngưng ở cách đó không xa.  

 

“Tiêu Tâm, trận quyết chiến giữa ngươi và ta cứ đợi sau này đi!”, khóe miệng hắn cười lạnh, thân hình cực nhanh, Tiêu Tâm hoàn toàn không kịp ngăn lại.  

 

Tuy nhiên Tiêu Tâm cũng không có ý định ngăn cản, mà khóe miệng lại lộ ra vẻ chế giễu.  

 

“Văn Thương, ngươi đúng là tự mình tìm đường chết”, giọng nói của hắn vang lên.  

 

“Tìm đường chết?”, Văn Thương khinh thường mỉm cười, nói: “Ở nơi này không có ai có thể giết được ta đâu, cho dù ngươi có tính uy hiếp đối với ta rất lớn, nhưng tốc độ của ngươi hoàn toàn không so được với ta đâu, ta nhất định có được người phụ nữ này”.  

 

“Thật sao?”, một giọng nói khinh thường vang lên, sau đó quang mang ngân sắc chớp lóe, Dương Hạo đã xuất hiện ở nơi cách U Ngưng không xa.  

 

Y khẽ nhìn qua Văn Thương và nói: “Ta là người cứu mạng cô ấy, ngươi muốn động vào cô ấy, đã hỏi ta chưa?”  

 

“Vù!”, nhát kiếm này vụt qua, Văn Thương lập tức cảm thấy hai mắt mình đều không mở ra được, quang hoa tử sắc bùng phát ra khí tức kinh người.  

 

Lúc này, hắn cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu chết chóc, nhát kiếm này quá đáng sợ, cho dù bản thân cũng tu luyện kiếm đạo, cũng còn lâu mới có thể phát huy được nhát kiếm đáng sợ như vậy.  

“Vù!”, cùng với huyết quang lóe lên, Văn Thương phát ra tiếng hét thảm thiết: “A!”  

 

Một cánh tay rơi xuống đất, trong tay cầm một thanh ngọc kiếm. Thân hình Văn Thương lập tức lui về phía sau, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng trên người hắn.  

 

“Đáng chết!”, hắn vận hành sức mạnh đại đạo ngăn máu chảy ra, thần sắc trên mặt càng thêm u ám.  

 

“Hừ!”, tâm thần di chuyển một cái, Văn Thương muốn khống chế ngọc kiếm bị gãy đó, lấy lại bảo vật có phẩm cấp không hề thấp này.  

Advertisement
';
Advertisement