Mặc dù cơ thể nứt ra không đến mức chết người đối với tu giả cảnh giới Linh Kiếp, nhưng nếu như nứt ra trong tình huống như vậy, chắc chắc thần hồn của họ sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Văn Thương.  

 

“Sớm biết nên để ngươi dùng U Lôi Châu để phục hồi và tôi luyện bản thể của ta trước, nếu như vậy có lẽ ta có thể phá vỡ được huyết thư của hắn. Nhưng bây giờ, đã quá muộn rồi”, giọng nói của linh hồn kiếm vang lên bên tai Dương Hạo, bản thể tàn kiếm của y cũng hơi run lên.  

 

“Giết!”, Tiêu Tâm lại xông lên, trong mắt hắn mang theo quang mang một đi không trở lại, giống như muốn đồng vu quy tận với Văn Thương.  

 

“Tiêu Tâm, ta bây giờ hoàn toàn có thể áp chế được ngươi”, Văn Thương hét lên, huyết thư trực tiếp đánh bay cơ thể Tiêu Tâm ra ngoài, sức mạnh Cổ Thần cũng bị cỗ năng lượng huyết sắc đó tiêu diệt hoàn toàn.  

 

“Không thú vị gì, ta cũng chẳng buồn chơi với ngươi”, khóe miệng Văn Thương cười lạnh, hắn đi từng bước đi về phía Tiêu Tâm và Dương Hạo.  

 

Huyết thư lơ lửng trên không trung, mang theo sát khí đáng sợ bao phủ xuống phía dưới, khí tức của hai người hoàn toàn bị áp chế, huyết sát đáng sợ khiến huyết dịch của họ bắt đầu đông lại.  

 

“Đã như vậy, không dùng đến nó cũng không được!”, Dương Hạo khẽ thở dài, sau đó y ngạo nghễ đứng lên, trong mắt hiện lên kiếm quang sáng chói.  

 

“Tuế Nguyệt Kiếm Đạo, một kiếm là Nhân Gian, một kiếm là Địa Ngục. Nhân Gian, Địa Ngục, sau hai thứ này đều là luân hồi. Kiếm thứ ba, luân hồi”, tàn kiếm Tử Thần trong tay Dương Hạo lập tức chiếu sáng vạn trượng.  

 

“Vù!”, một kiếm luân hồi, trên không trung xuất hiện một thông đạo tối đen, một luồng khí tức thần thánh phóng ra từ trong thông đạo vô tận, sau đó một lại có thêm luồng sức mạnh thôn phệ không thể chống lại được tràn ra từ trong thông đạo, nhấn chìm tất cả mọi thứ.  

 

“Phốc!”, ngay khi nhát kiếm này được thi triển ra, trong miệng Dương Hạo phun ra tinh huyết, khí tức trên người y nhanh chóng trở nên yếu ớt, sức mạnh đại đạo trên người cũng bắt đầu cạn kiệt.  

 

Thực ra trước đó y đã lĩnh ngộ ra một số sự huyền diệu của kiếm thứ ba. Tuy nhiên nhát kiếm luân hồi này vẫn chưa đạt đến mức độ hoàn mỹ, đây chỉ là hình thái ban đầu mà thôi.  

 

Do không hoàn toàn nắm bắt được, vì thế phản phệ gặp phải sau khi thi triển cũng cực kỳ đáng sợ, Dương Hạo cảm thấy thần hồn của mình bắt đầu run rẩy.  

“Đây là kiếm thuật gì vậy? Không! Không thể nào!”, với một kiếm luân hồi, Văn Thương lập tức cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ truyền tới từ trong thông đạo đó, nuốt chửng nhục thân và thần hồn của hắn.  

 

Huyết thư khổng lồ không tự chủ được bay vào trong thông đạo, bị luân hồi đó nuốt chửng. Uy thế đáng sợ trong thông đạo bùng nổ, cùng lúc đó Văn Thương hoàn toàn bị giết chết.  

 

“Không cam tâm! Ta không cam tâm!”  

 

“Ta là người mạnh nhất, ta sẽ không chết, ta sẽ không chết!”, tiếng la hét không cam tâm vang vọng bên tai, nhưng ngay khi thông đạo đó nổ tung tan biến, cơ thể của Văn Thương cũng hoàn toàn biến mất.  

Advertisement
';
Advertisement