“Xem ra sự lo lắng của huynh là dư thừa rồi, đệ còn ghê gớm hơn nhiều so với suy nghĩ của huynh. Cảnh giới Ngân Linh có lẽ cũng chẳng có ai là đối thủ của đệ, dù là một đám côn đồ thì e rằng cũng không phải là đối thủ của đệ”, Tôn Nham nhìn vào cánh tay đã bị cụt của mình rồi nói.  

 

Dương Hạo bật cười, sau đó tiến lên trước đỡ anh ta dậy, nói: “Huynh bị thương cũng không nhẹ đâu, vẫn nên trở về tu luyện thêm đi!”  

 

Nói xong cậu đỡ Tôn Nham tới trước phòng đá tu luyện, dùng ngọc công trạng của mình để mở cửa phòng ra, thời gian là mười ngày.  

 

Nhìn thấy vẻ cảm động trong mắt Tôn Nham, Dương Hạo nói: “Bớt phí lời đi. Đệ không hy vọng có người ngáng chân mình, cút vào trong tu luyện cho đệ, tranh thủ đột phá thêm một cảnh giới nhỏ”.   

 

“Cảm ơn”, mắt rưng rưng một tầng nước trong suốt, trong lòng Tôn Nham thầm cảm thấy rất vui vì lựa chọn khi trước của bản thân. Đi theo Dương Hạo tốt hơn nhiều so với việc đi theo đám tiểu nhân nham hiểm như Tông Lâm.  

 

Bên đường, Tông Lâm nằm thoi thóp vô lực trên mặt đất, vẻ ác độc trong mắt đã biến thành khiếp sợ. Cả đám thuộc hạ của hắn, ngoại trừ ba người kia ra thì đều ôm lấy miệng vết thương trên cánh tay đã đứt mà không ngừng rên rỉ.  

 

Mà ba người kia vẫn bình an vô sự lại run rẩy đứng đó, bọn chúng không dám cử động, thậm chí còn chẳng dám tiến lên trước dù chỉ một bước. Chạy, chạy thoát được tốc độ của Dương Hạo sao?  

 

Bọn chúng bây giờ chỉ có thể chờ đợi sự phán quyết của Dương Hạo. Dương Hạo muốn bọn chúng tàn phế thì bọn chúng phải tàn phế, muốn bọn chúng chết thì bọn chúng phải chết.  

 

Sau khi đưa Tôn Nham vào trong phòng đá, Dương Hạo quay người liếc mắt nhìn mặt đất đẫm máu la liệt những cánh tay đứt gãy, lên tiếng nói: “Ba người mấy người còn ngây ra đấy làm gì? Bên trong hơi hôi thối, quét dọn cho tôi rồi dọn dẹp hết mấy cái chân này đi”.  

 

“Vâng”, ba người cùng gật đầu đáp lời sau đó nhanh chóng làm theo lời dặn dò của Dương Hạo.  

 

Nhìn những đệ tử ở cảnh giới Ngân Linh sợ hãi mình, Dương Hạo không khỏi cảm khái. Đây là thiên hạ của kẻ mạnh, chỉ có thực lực mới có thể khiến cho kẻ địch của mình khiếp sợ, làm những kẻ địch tiềm ẩn kính nể.  

 

Ban đầu lúc bản thân chỉ có cảnh giới Phàm Linh, những người này đều là sự tồn tại cao không với tới, trông thấy mình có lẽ đều vênh váo tự đắc. Mà hiện tại bọn họ lại chỉ là kẻ yếu cúi đầu trước mặt mình.  

 

Dương Hạo bình thản liếc mắt nhìn đám người này, sau đó rời khỏi tầng sáu của tháp Địa Linh rồi bước lên trên.  

 

Lúc này cảnh giới của cậu đã ở bậc ba của cảnh giới Ngân Linh. Bàn về thực lực, tu giả bậc bốn của cảnh giới Ngân Linh cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu.  

 

Bế quan gần năm mươi ngày, cũng đã tới lúc đi thăm mấy huynh đệ kia của mình rồi. Còn cả lời mời của Tô Nhã, bản thân cũng nên đi tới nơi hẹn thôi.   

 

Ra khỏi tháp Địa Linh liếc nhìn bầu trời xanh biếc, Dương Hạo không khỏi thở ra một hơi.  

 

Ở trong lòng đất lâu như vậy, bản thân có thể nói là đã thay đổi triệt để. Hôm nay có thể coi như thấy lại ánh mặt trời, mà cậu đã xác định phải dấy lên những đợt sóng lớn bên trong học viện Linh Không.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement