Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Nhưng Tiêu Tâm càng biết rõ đây cũng là cơ hội dành cho mình. Dương Hạo là thiên tài mạnh nhất mà hắn từng gặp, nếu có thể trưởng thành, hắn sẽ trở thành người kiêu ngạo với thiên hạ.  

 

“Trưởng lão đệ nhất?”, Ngưu Đằng trợn tròn mắt không nhịn được nói: “Đó chẳng phải cao hơn cả địa vị của chúng ta sao. Đại ca, huynh không đùa với bọn ta đấy chứ? Tên này rõ ràng chỉ là một cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, có bản lĩnh gì mà ngồi vào vị trí đó?”  

 

Dương Hạo nhìn hắn không kiềm được khẽ cười nói: “Lão nhị, nếu đệ không phục thì tìm hắn so tài, đừng trách ta không nhắc trước, hắn không dễ chọc đâu”.  

 

“Hừ!”, Ngưu Đằng không phục, xắn tay áo lên để lộ ra bờ vai săn chắc nói: “Này, qua đây đánh với ông nội Ngưu của ngươi một trận”.  

 

Ánh mắt Tiêu Tâm lộ ra vẻ nghiêm nghị, dấu ấn ở giữa trán hiện lên ánh sáng vàng có sức uy hiếp.  

 

Hắn cũng biết hôm nay mình trở thành trưởng lão đệ nhất thì cần phải chứng minh thực lực của mình, nếu không những người này sẽ không phục.  

 

“Thiên La Thủ Cổ Thần”, một bàn tay chứa ánh sáng vàng bao phủ trời đất xuất hiện, lực cổ thần bùng phát bao trùm lấy cả người Ngưu Đằng.  

 

“A!”, cả người Ngưu Đằng lập tức toát ra khí tức hung tàn, lực đại đạo bộc phát ra từ trong người hắn.  

 

Hai tay xuất hiện một đôi búa Chấn Thiên, hắn lao ra như một con hung thú thời cổ đại, đôi bùa đó đập vào bàn tay màu vàng cực lớn đó.  

 

“Ầm!”, tiếng nổ vang lên, cả người Ngưu Đằng văng ra xa như diều đứt dây, nôn ra máu, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin được.  

 

“Chết tiệt! Sao lại mạnh như thế? Tên này không phải là Thiên Quân mà có thể đánh bại ta chỉ với một chiêu, sao có thể?”, Ngưu Đằng không cam lòng tức giận gào lên, lần nữa lao đến.  

 

Tiêu Tâm khẽ cười, không thu lại Thiên La Thủ Cổ Thần mà lại đẩy nhẹ bàn tay vàng ra, dùng uy lực còn sót lại đánh về phía Ngưu Đằng.  

 

“Ầm!”, dù là uy lực còn sót lại nhưng Ngưu Đằng cũng không đánh lại được, cả người hắn lại bị đánh bay ra xa, vẻ không cam lòng lập tức biến thành vẻ chán nản.  

 

Hai chân đáp xuống đất, hắn cầm đôi bùa đứng ở đằng xa nói: “Thôi vậy, ta không phải là đối thủ của ngươi”.  

 

“Ngưu Đằng”, thấy hắn dường như có vẻ chán nản, Dương Hạo nói: “Đệ nghĩ mình là Thiên Quân thì giỏi rồi sao? Ông cụ nhà đệ không dạy đệ, cậy tài khinh người, không xem ai ra gì thì sẽ chịu thiệt thòi à?”  

 

“Đại ca, ta phục rồi”, Ngưu Đằng thở dài, vẻ chán nản lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không sao cả.  

 

Dương Hạo nhìn hắn, sau đó lướt nhìn Lãnh Lăng và Phù Kình nói: “Trước đó ta đã gặp một nhóm người, bọn họ đều vẫn là cảnh giới Linh Kiếp, nhưng ai trong số họ cũng đều có thể tiến công, thậm chí là giết được Thiên Quân nhị trọng, những người này được gọi là thí quân giả”.  

 

“Thí quân giả”, ánh mắt Lãnh Lăng lóe lên tia ngạc nhiên, những người khác cũng thế.  

Advertisement
';
Advertisement