“Vâng!”, Kỳ Lạc cung kính hành lễ.

 

Trong khu rừng tối, Dương Hạo dẫn theo đệ tử môn hạ đi qua sắc trời âm u. Tiêu Tâm cùng đi với y, thỉnh thoảng thăm dò tình hình xung quanh.  

 

Phía sau hai người họ là U Ngưng và hòa thượng Không Sơn. Thần sắc của hai người đều không giống nhau, một tia sáng mang lạnh lẽo thỉnh thoảng lóe lên trong mắt người phía trước.  

 

“Dương Hạo, hình như có gì đó không đúng lắm”, Tiêu Tâm nhìn rừng núi yên tĩnh bên ngoài, nơi này đã nằm ngoài phạm vi núi U Lôi, một tia khí tức nguy hiểm đang bao trùm về phía bọn họ.  

 

“Có gì đó không ổn”, hai mắt Dương Hạo cứng lại, y nhìn về phía khu rừng vắng lặng phía trước, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.  

 

“Thiên Quân ở lại, tất cả những người còn lại tất cả đều trở về chiến hạm Trấn Linh”, y lên tiếng, sau đó phất tay lên đưa nhưng đệ tử còn lại trở về trong không gian chiến hạm.  

 

Ngay khi y làm xong chuyện này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Ngay sau đó rất nhiều tia sáng vảy lân màu vàng tỏa ra.  

 

“Không ngờ vậy mà lại là một món bảo vật có thể chứa được nhiều người như vậy. Nếu lấy được bảo vật này của ngươi, ta có thể ngồi lên được vị trí của U Sơn mà không tốn chút sức lực nào”, giọng nói lạnh như băng vang lên, một bóng người đi ra từ trung tâm ánh sáng màu vàng đó.  

 

“Hình Ngưu!”, trong lòng Dương Hạo trầm xuống, cảm thấy lần này có hơi khó giải quyết.  

 

Thực lực của Kim Giáp chắc chắn Xích Giáp không thể so bì được. Bàn về sức chiến đấu, tên Hình Ngưu này chắc chắn còn ngang tàn hơn Văn Thươg thi triển lực lượng Huyết Thư ban đầu.  

 

Trong mắt Hình Ngưu lộ ra ánh sáng hung ác, hắn đi từng bước tiến về phía nhóm người Dương Hạo. Ánh sáng màu đỏ ở sau lưng hắn lóe lên, năm vị chiến vương Xích Giáp lần lượt xuất hiện.  

 

Tiếp đó có một luồng ánh sáng u tối hiện lên, gần một nghìn chiến tướng Hắc Giáp mang theo sát khí ngút trời lao tới. Ánh mắt bọn họ vô cùng lạnh lẽo, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nhóm người Dương Hạo.  

 

Tiêu Tâm hơi sửng sốt, nói: “Dương Hạo, không nên hiếu chiến. Cấp bậc của Kim Giáp được xưng là Thần Vương, cường đại hơn Xích Giáp vô số lần. Hơn nữa ở nơi này còn có năm Xích Giáp, chắc chắn chúng ta không thể đấu lại được”.   

 

Dương Hạo gật đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua những người phía sau, nói: “Mọi người đi vào chiến hạm Trấn Linh trước đi, một mình ta có nhiều cơ hội chạy thoát hơn”.  

“Tính ta nữa. Tách ra đi có lẽ cơ hội còn lớn hơn”, hòa thượng Không Sơn mỉm cười, ý tứ trong câu nói này của hắn đã rất rõ ràng, thể hiện rõ sự thân thiết của mình đối với Dương Hạo.  

 

Dương Hạo nhìn hắn, khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy thì cảm ơn Không Sơn đạo hữu”.  

 

“Lão đại, chúng ta cũng ở lại! Nghe huynh nói về đám chiến vương Xích Giáp đó, ta cũng muốn thử một chút”, Ngưu Đằng nói ra câu này, ánh mắt nhìn thẳng về phía mấy tên chiến vương Xích Giáp ở phía trước, trong mắt lộ ra chiến ý bừng bừng.  

 

“Cút về đi!”, ánh mắt Dương Hạo trở nên cực kỳ sắc bén, nói: “Đệ cho rằng mình có thể chém được mấy tên Hắc Giáp là rất giỏi sao? Mỗi một tên Xích Giáp này đều có thể lấy mạng của đệ đấy”.  

Advertisement
';
Advertisement