Cửa chính đạo, đây là thứ y biết được từ kí ức của Thiên Kha. Tác dụng của cánh cửa này chính là kiểm tra lực đại đạo, chỉ có những tu giả tích hợp ba loại đại đạo mới có thể bước vào đại điện này.  

 

Dương Hạo liếc nhìn sự già nua trên cơ thể, không dám do dự, ai biết được sau khi vào trong đại điện sẽ xảy ra tình huống đặc biệt nào. Nếu như bản thân vì thời gian còn quá ít mà mất mạng vậy thì càng không đáng.  

 

“Kiếm đạo chi lực”, một luồng lực kiếm đạo hội tụ trong tay y, xuyên vào vòng xoáy thứ nhất bên trên.  

 

“Bùm!”, ngay khi lực kiếm đạo phát ra, một luồng sáng sắc bén lóe lên bên trong vòng xoáy, và dòng năng lượng của nó trở nên nhanh hơn.  

 

“Lôi đạo chi lực!”, Dương Hạo lại hét lên, lực lôi đạo tiến vào bên trong vòng xoáy thứ hai, âm thanh cộng hưởng vang lên.  

 

“Phong đại chi lực”, loại đại đạo thứ ba, lực phong chi đại đạo tỏa ra, lập tức lao vào vòng xoáy thứ ba, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ.  

 

“Ầm ầm!”, sau khi ba loại lực đại đạo hòa vào trong vòng xoáy lập tức gây nên rúng động mãnh liệt, sau đó bọn chúng bắt đầu từ từ hội tụ, cuối cùng hợp lại thành một vòng xoáy cực lớn.  

 

“Vù vù!”, lực nuốt chửng bộc phát trong tích tắc, Dương Hạo chỉ cảm thấy dưới chân mất đà, cơ thể liền bị nuốt vào trong vòng xoáy.  

 

“Bùm!”, khi cơ thể y tiến vào bên trong, vòng xoáy biến mất, một tia sáng kinh thiên động địa phun ra từ đại sảnh trắng như tuyết, xuyên thủng bầu trời.  

 

Lúc này, bốn phương đều chuyển động.  

 

Trên ngọn núi được bao phủ bởi kết giới bí ẩn, Thiên Kha và sư tôn của anh ta đều lộ ra nụ cười. Bọn họ biết, thiếu niên đó đã thành công.  

 

Còn trong tộc Lân Giáp, ngũ đại Thần Vương đều lộ ra vẻ hoảng sợ, họ cảm thấy nguy cơ chết chóc đang bao trùm toàn bộ tộc người trong tộc Lân Giáp.

 

Chùm ánh sáng biến mất, khí tức đáng sợ lập tức tan biến, đại điện trắng như tuyết tỏa ra khí tức yên bình, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng thành trì khổng lồ.  

 

Dương Hạo mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trong một thế giới của chim muông và hoa cỏ, nơi đây một màu xanh bao phủ, tràn đầy sức sống, ngập tràn khí tức đạo pháp thanh thuần.  

 

"Thật là một không gian đáng kinh ngạc. Đạo pháp và khí tức ở đây mạnh hơn gấp mấy lần so với Phiêu Tuyết Vương Thành. Tu hành ở đây, thành quả gấp đôi", Dương Hạo không khỏi trầm giọng nói.  

 

Ngẩng đầu lên, hai bức tượng thần khổng lồ sừng sững ở ngay giữa không gian. Xung quanh có một mảnh đất cháy xém, mặt đất chìm sâu gần trăm mét, tàn dư năng lượng đáng sợ hoành hành xung quanh, mang đến cảm giác hủy diệt mạnh mẽ.  

Như thể, chiến trường phía xa và nơi Dương Hạo đang đứng bây giờ dường như là hai thế giới khác nhau, ở đây tràn đầy sự sống, chiến trường toàn sự chết chóc.  

 

Hai pho tượng thần cao nghìn thước, chốc lát lại truyền tới cỗ uy áp kinh người, khiến cho Dương Hạo cảm thấy tim đập thình thịch.  

 

Trong lòng y khẽ động, từ từ tiến về phía trước.  

 

"Sụt!", một tiếng động khẽ, chân bên dưới giẫm lên bùn, lập tức một luồng khí tức chết chóc từ phía dưới tuôn ra.  

Advertisement
';
Advertisement