"Chậc!", một giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn vang lên, sau đó một đạo ánh sáng màu tím lóe lên trong không gian linh hồn của Dương Hạo.  

 

"A!", một tiếng hét vang lên, chấn động đáng sợ đó cuối cùng đã biến mất, Dương Hạo lập tức tỉnh táo lại.

 

Y biết vừa rồi là Tử Thần Kiếm đã cứu y một mạng. Nếu không chỉ riêng chấn động âm thanh kia đã tiêu diệt linh hồn y.  

 

"Tử Thần, bản thể của ngươi hồi phục thế nào rồi?", Dương Hạo đưa hết năng lượng bạc thuần khiết và hơn nửa U Lôi Châu cho Tử Thần Kiếm, để nó hồi phục trong nhẫn không gian của mình.  

 

Mà bây giờ linh hồn kiếm đã xuất hiện, vậy thì có lẽ Tử Thần Kiếm đã hồi phục thành công rồi.  

 

“Tạo ra một cơ thể giả thôi, tuy nhiên về cấp bạc có lẽ đã vượt qua Thuần Dương, đạt tới cảnh giới Thiên Linh rồi”, giọng nói của linh hồn kiếm vang lên.  

 

“Chỉ đợi mỗi câu này của ngươi”, Dương Hạo cười khẽ, trong mắt xẹt lên tia sáng vô cùng sắc bén.  

 

"Keng!", tiếng kiếm vang lên lanh lảnh, y nhìn Tử Thần Kiếm trong tay, trường kiếm hoàn toàn được bao phủ bởi những phù văn huyền diệu, chuôi kiếm được bao quanh bởi từng tầng tia chớp, kiếm ý ngút trời.  

 

"Ông là Hoàng, vậy mà lại trơ trẽn tấn công thần hồn của ta. Bây giờ, không biết liệu có thể cản được nhát kiếm này của ta không", một luồng sáng chói mắt phun ra từ thân kiếm, bóng kiếm đáng sợ xẹt qua bầu trời.  

 

"Tuế Nguyệt kiếm đạo, Nhất kiếm luân hồi", giọng của y vang lên, bóng kiếm ngập trời lập tức hóa thành một thông đạo hắc ám, thiên cơ luân hồi hoàn toàn bạo phát.  

 

"Bùm!", thông đạo va chạm vào cơ thể to lớn ngàn trượng, móng vuốt của Chiến Hoàng tộc Lân Giáp lập tức bắn ra ánh sáng sắc bén,   giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía trước thông đạo luân hồi.  

 

"Bùm!", toàn bộ thông đạo hắc áp lập tức bị vỡ nát, Dương Hạo phun ra máu tươi, cơ thể bắn ra ngoài.  

 

"Vụt! Vụt!", hai móng vuốt sắc bén lại tiếp tục lao về phía y như một luồng ánh sáng, sau hai tiếng động nhẹ vang lên, đầu của y lập tức bị tách làm đôi.  

"Vạn tử bất diệt hồn! Tâm thần bất diệt, hóa thành thiên địa!", Dương Hạo kinh hãi, vào thời khắc mấu chốt, y phân ra linh hồn của mình thành trăm tia sáng cực nhỏ, mang theo từng chút tâm thần bỏ trốn.  

 

"Diệt!", một giọng nói uy nghiêm vang lên, công kích của Chiến Hoàng tộc Lân Giáp không phải là thứ mà Dương Hạo có thể né tránh được, trong phút chốc, hầu hết gần trăm linh hồn của y đều bị tiêu diệt.  

 

"Chết tiệt, Thiên Kha, ngươi đừng có mà chơi ta! Lão tổ, mau ra tay đi, nếu không ta sẽ chết mất", thần hồn của Dương Hạo đang chửi mắng, không khỏi chửi rủa Thiên Kha.  

 

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên khắp nơi, âm thanh này tràn đầy sức sống vô hạn, tinh thần của Dương Hạo lập tức được nuôi dưỡng và ổn định hơn nhiều.  

Advertisement
';
Advertisement