Ông lão nói: “Chỉ là không ngờ rằng, cuối cùng lại liên lụy đến cậu. Lão hủ có sai là sai ở chỗ đã đánh giá thấp lực nguyền rủa của Lãng Diên. Chàng thiếu niên, là lão hủ có lỗi với cậu”.  

 

Lắc đầu, Dương Hạo nở một nụ cười nhạt và nói: “Ta không tin bất kỳ lời nguyền rủa nào, cho dù thật sự tồn tại, ta cũng sẽ phá giải nó. Cho dù là bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản sự trỗi dậy của ta được”.  

 

“Ý chí tốt”, ông lão híp mắt, đánh giá y vài lần, nói: “Cậu có biết, vì sao ta lại chọn người tu hành ba loại đại đạo mới được bước chân vào đây không?”  

 

“Vì sao vậy?”, Dương Hạo khó hiểu hỏi: “Chuyện xảy ra lúc trước dường như không liên quan gì đến bất kỳ lực đại đạo nào của ta?”  

 

“Quả thực không liên quan”, ông lão từ từ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Ta lựa chọn như vậy là bởi vì muốn truyền đạo”.  

 

“Truyền đạo?”, Dương Hạo khẽ chấn động.  

 

“Truyền đạo. Truyền đạo cho cậu”, ông lão cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, nói: “Đạo của ta, thường sẽ truyền cho người cứu thế giới Phi Viêm Tinh của ta”.  

 

Mí mắt Dương Hạo giật giật, trong lòng vui mừng khôn xiết, hỏi: “Tiền bối, ông nói tới thiên đạo sinh mệnh?”  

 

Ông lão khẽ cười: “Cậu có biết, thiên đạo sinh mệnh chỉ là một môn trong số những bí pháp mà ta tu hành. Sách Vạn Đạo có ghi lại rằng, tất cả mọi đạo đều có cội nguồn, đều có duyên. Mà bản nguyên thì có liên quan đến chúng sinh”.  

 

Dương Hạo nghe ra đại khái, hỏi: “Nhưng ta vẫn chưa hiểu, tiền bối vì sao lại lựa chọn tu giả tu hành ba loại lực đại đạo”.  

 

“Bởi vì cung điện Vạn Đạo, chiều khóa mở nó ra chính là ba loại lực đại đạo”, ông lão cười đáp.  

 

Dương Hạo chấn động, sau khi nhìn xung quanh rồi chợt bừng tỉnh, thất thanh nói: “Tiền bối nói ở đây sao? Đây là cung điện Vạn Đạo chứ không phải là thế giới mà tiền bối tu hành thành?”  

 

“Ha ha! Trẻ con dễ dạy”, ông lão cười ôn hòa, nói: “Thế giới của ta năm đó trong trận chiến với Lãng Diên đã bị hủy hoại rồi. Cũng may ta có cung điện Vạn Đạo và sách Vạn Đạo, mà đó cũng chính là lí do khiến Lãng Diên tấn công thế giới Phi Viêm Tinh của ta. Chỉ là, cuối cùng ông ta vẫn chết trong thứ mà ông ta muốn có được nhất”.  

 

“Cung điện này có gì đặc biệt vậy?”, Dương Hạo quên luôn chuyện mình bị nguyền rủa, trong lòng chỉ toàn là cung điện Vạn Đạo và sách Vạn Đạo, y cảm thấy hai thứ này sau này sẽ có tác dụng rất lớn đối với tương lai của y.  

 

“Trong cung Vạn Đạo có sách Vạn Đạo, nguồn gốc Vạn Đạo trong sách Vạn Đạo, tu Vạn Đạo trong nguồn gốc Vạn Đạo, Vạn Đạo tu hành tới lên tiên”, ông lão nói ra bốn câu.  

 

Rồi lại nói tiếp: “Ý nghĩa của bốn câu này không khó hiểu đúng không? Cung Vạn Đạo này là nơi quý giá để tu hành lĩnh ngộ. Đương nhiên cũng cần bản thân cậu tự lĩnh ngộ”.  

 

“Năm đó, lão hủ tốn thời gian hơn 6000 năm mới nắm vững được ba loại lực đại đạo, sau đó mở ra được bảo vật này. Sau đó lại dùng thêm thời gian 10.000 năm mới có thể tu luyện được thiên đạo sinh mệnh, ngồi vào ngôi Đế. Lão hủ tu thành bản nguyên thế giới, chính là sinh mệnh. Còn Lãng Diên cũng là vô tình biết được sự tồn tại của cung Vạn Đạo mới dẫn tộc Lân Giáp tới xâm nhập thế giới Phi Viêm Tinh”.  

Dương Hạo hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng chấn động. Cung Vạn Đạo quả thực vô cùng đáng sợ, tu hành ở nơi quý giá như này, kết quả nhất định sẽ tăng lên gấp đôi.  

 

“Được rồi, cái gì nên nói đã nói với cậu hết rồi, lão hủ sẽ truyền lại chìa khóa cung Vạn Đạo cho cậu”, ông lão nói xong, giữa lông mày hiện lên một tia sáng vàng chói mắt.  

 

“Ồm!”, một luân bàn hình tròn xuất hiện trong tầm mắt Dương Hạo, luân bàn đó mang theo khí tức đạo vô song, tác động vào linh hồn y.  

 

Hùng vĩ, rộng lớn và vô biên. Luân bàn này bao trùm tất cả. Ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ không gian nhanh chóng bị xoắn lại.  

Advertisement
';
Advertisement