Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Gào!”, giọng nói còn có vẻ lo lắng, người khổng lồ này điên cuồng vùng vẫy hai cánh tay, tấn công Liệt Diệm và không gian xung quanh.  

 

Lúc này cho dù có thực lực của Đại Đế thì chiến hoàng Tử Giáp này cũng hoảng loạn. Hắn biết nếu khu vực này đã có thể phá hủy thân xác mình thì chắc chắn có khả năng giết được mình.  

 

“Tiền bối Cơ Trạc, điểm yếu của hắn nằm ở ngực phải”, Dương Hạo đột nhiên truyền âm đến cho Cơ Trạc.  

 

Cơ Trạc hơi sững sờ, gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ vui mừng, ông ấy siết chặt nắm đấm, lực không gian bùng nổ, không gian phía trước nhanh chóng biến hình.  

 

“Ầm!”, hai kết giới không gian như bức tường di động, áp chế chiến hoàng tộc Lân Giáp đó ở giữa.  

 

“Chết đi!”, cú đấm như thiêu đốt bắn ra ánh sáng chói mắt, khí tức thiên đạo đáng sợ lập tức lao về phía chiến hoàng đang bị giam cầm đó.  

 

Sắc mặt chiến hoàng Tử Giáp thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Nhìn thấy cảnh tượng này, quang mang trên nắm đấm của Cơ Trạc mạnh hơn trước.  

 

“Gừ!”, chiến hoàng Tử Giáp đó hét lên, hai cánh tay vung ra, sức mạnh hung hãn từng chút phá vỡ không gian giam cầm hắn.  

 

“Thôi xong!”, Cơ Trạc đổi sắc, nhanh chóng đứng vững lại, vung tay lên lần nữa ngưng tụ thiên đạo không gian.  

 

Nhưng lúc này đã muộn rồi, chiến hoàng Tử Giáp đó bước ra, hai tay vung vẩy xé nát khu vực tuyệt đối, cả người thoát ra khỏi đó.  

 

“Chết tiệt!”, sắc mặt Cơ Trạc thay đổi, nhanh chóng lùi về sau.  

 

“Loài người, ngươi đã khiến ta nổi giận rồi, ta quyết định phải giết ngươi”, chiến hoàng Tử Giáp đó lớn giọng gào lên, vầng sáng màu tím trên người bỗng chốc sáng chói.  

 

“Vèo!”, cuồng phong đáng sợ bộc phát lấy hắn làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong vài trăm dặm đều vụn vỡ trong cuồng phong.  

Sắc mặt Cơ Trạc trắng bệch nhìn cuồng phong đáng sợ khắp trời, ông ấy biết mình không thể thoát được rồi, vùng cuồng phong này mạnh hơn phạm vi tuyệt đối của ông ấy rất nhiều.  

 

“Lẽ nào ta sắp chết ở đây sao? Thật không cam lòng”, Cơ Trạc cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, nghĩ đến sự cố gắng, kiêu ngạo thời còn trẻ của mình, từng ký ức trong quá khứ hiện ra trước mắt.  

 

“Khô vong chi đạo, tiêu diệt”, một giọng nói vang lên, cả đất trời dường như đều bị nhiễm khí tức chết chóc, sắc trời xung quanh cũng trở nên u ám.  

 

“Bùm!”, cây cối trong vòng vài trăm dặm thoáng chốc đều khô héo mà chết, tu giả con người trong một trăm dặm đều cảm nhận được khí tức mạng sống trên người mình đang rời khỏi cơ thể một cách nhanh chóng.  

 

Hơi thở chết chóc vô tận nuốt chửng sinh mệnh của mỗi người như hoại tử. Chỉ trong một chốc mà đã có vài tu giả có tu vi hơi yếu từ một thiếu niên biến thành một ông lão gầy trơ xương.  

 

“Đạo chết chóc đáng sợ”, Dương Hạo đổi sắc, nhanh chóng lùi về sau. Y nhạy cảm với tình huống này hơn bất kỳ ai, vì y từng đi vào đất tổ hoàng cung của Phi Viêm Tinh, từng cảm nhận được sự đáng sợ của thời gian.  

Advertisement
';
Advertisement