“Vù!”, một bóng người đi tới bên người Dương Hạo, đó là một ông lão mặc áo choàng màu trắng.  

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Tâm và Dương Hạo, nói: “Hai người bạn nhỏ, không biết các ngươi có gặp tên đồ đệ bất tài của ta không?”  

 

“Cổ Hàn Y”, nhìn thấy người kia, đôi mắt của người đàn ông trung niên bên cạnh Tiêu Tâm phóng ra tia sát khí. Hiển nhiên, hai bên không có thiện cảm với nhau.  

 

“Ha ha!”, ông lão bật cười, thản nhiên nói: “Tiêu Trình Tử, ta chỉ quan tâm đến đồ đệ của ta, không hề có gì ác ý”.  

 

“Ông ta là sư phụ của Văn Thương”, Tiêu Tâm nói thầm bên tai Dương Hạo.  

 

Dương Hạo hơi giật mình, nhìn ông lão trước mặt, cảm thấy đối phương không hề có ác ý. Nhưng trong tiềm thức lại cực kỳ chán ghét ông lão này. Cảm giác chán ghét này phát ra từ trong lòng, ngay cả y cũng không thể nói rõ.  

 

“Thật xin lỗi tiền bối, bọn ta chưa từng gặp đệ tử của ông”, Tiêu Tâm cười nói.  

 

“Hả?”, ông lão lạnh lùng nhìn bọn họ, tay phải duỗi ra như ảo ảnh, lực đại đạo lớn mạnh lập tức bao trùm lấy Tiêu Tâm.  

 

“Ngươi đang nói dối, định lừa lão phu sao?”, lời nói của ông lão văng vẳng bên tai Tiêu Tâm, tiếng tát mạnh vang lên trên mặt Tiêu Tâm.  

 

Mặt Tiêu Tâm sưng tấy lên, khóe miệng bật máu, tức giận nhìn ông lão, cổ thần chi lực trên người dâng trào.  

 

“Bùm!”, đột nhiên, luồng năng lượng mạnh mẽ từ trong người ông lão phun ra, Tiêu Tâm bị hất bay hàng nghìn mét, đập vào tường thành của thành Diệu Tấn.  

 

Ông lão bình tĩnh thu tay lại, nhìn Tiêu Trình Tử, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ.  

 

“Dám động đến cháu trai của ta, Cổ Hàn Y, ông muốn chết sao?”, Tiêu Trình Tử lạnh lùng nhìn đối phương, chớp mắt đã đến trước mặt đối phương.  

 

“Thượng cổ khai thiên ấn!”, Tiêu Trình Tử nâng tay lên, một đạo chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cổ thần chi lực bùng phát, trấn áp hình bóng của Cổ Hàn Y.  

“Phá!”, trên người Cổ Hàn Y bộc phát khí tức Nho Đạo rộng lớn. Một cuốn sách khổng lồ lơ lửng trên không trung, phá vỡ chưởng ấn của Tiêu Trình Tử.  

 

“Bùm…”, trận chiến giữa hai người nổ ra trong tích tắc, cổ thần chi lực mạnh mẽ đối đầu với nho đạo chi lực dữ dội.  

 

Dương Cuồng Nhân thấy vậy liền nói: “Người này thật sự rất mạnh, cũng may lúc nãy ta chưa làm gì hắn, nếu không thì toi rồi”.  

 

Người hắn nói tới là Tiêu Trình Tử, trước đây quan hệ giữa bọn họ cũng không mấy vui vẻ. Nếu không phải chiến hoàng Tử Giáp đột nhiên xuất hiện thì bọn họ đã đấu một trận rồi.  

 

“Bá phụ của ngươi mạnh thật”, Dương Hạo quan sát trận chiến giữa hai người rồi nói.  

 

Sắc mặt Tiêu Tâm hơi khó coi, hắn nhìn chằm chằm Cổ Hàn Y, nói: “Món nợ này ta sẽ đích thân tính với ông ta!”  

Advertisement
';
Advertisement