“Ba Đế Thành lớn là do Đại Đế sáng lập ra. Mà Đại Đế đều xuất thân từ mảnh đất của Thần Võ. Nơi đó quả thực là trung tâm của trung tâm”, Dương Hạo dung hợp lại ký ức, cũng không kiềm chế được mà gật đầu kinh thán.  

 

“Chuẩn bị lúc nào trở về?”, trên mặt y hơi dao động, lên tiếng hỏi.  

 

Thiên Kha lắc đầu, cười nói: “Chàng trai, ta biết tâm tư của ngươi. Có điều ta phải nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi không thích hợp để vào mảnh đất của Thần Võ. Dù là Thiên Quân thì cũng chỉ như con kiến ở bên trong đó. Thiên Quân cấp trung chỉ đủ có chỗ đặt chân. Thiên Quân cấp cao nhiều vô số kể. Còn về Thiên Quân đỉnh cao thì địa vị cao hơn một chút. Duy chỉ có Thiên Quân viên mãn mới đứng trên tất cả. Còn về Đại Đế thì trong mảnh đất của Thần Võ có không dưới hai mươi người”.  

 

“Ôi!”  

 

“Thật là doạ người”.  

 

Dương Hạo hít sâu vào một ngụm khí lạnh, còn Dương Cuồng Nhân cứ ngơ ngẩn. Tình hình mà Thiên Kha nói ra thực sự quá khủng bố.  

 

“Ta vẫn phải tranh giành niết bàn trước đã!”, Dương Hạo khẽ thở dài một tiếng.  

 

Thiên Kha bật cười, nhìn Dương Hạo nói: “Cường giả Đại Đế đều tu hành trong hư không vô tận. Mà mảnh đất của Thần Võ chính là một khoảng hư không vô tận. Có điều ở nơi đó có lưu giữ rất nhiều bảo vật thượng cổ, có thời cơ vô biên”.   

 

Nói xong lời này, Thiên Kha đứng dậy, thân hình vừa di chuyển đã xuyên qua bức chắn không gian bên trong chiến hạm Trấn Linh, đi tới một vị trí trống trải rồi nhắm mắt ngồi xếp bằng tại đó.  

 

Trong lòng Dương Hạo chợt chấn động, đây là chiến hạm Trấn Linh đó. Thiên Kha vậy mà lại có thể tuỳ ý xuyên qua bức chắn không gian, thật sự không thể tin nổi. Có điều dường như anh ta không hề có ý định rời đi ngay lập tức.  

 

“Cái tên này thật là doạ người. Tên kia, sau này đừng có mà tuỳ tiện dẫn loại người như vậy vào trong, chẳng thể khống chế, làm ta quá thất vọng rồi”, giọng nói của Tiểu Hải vang lên, có mấy phần oán thán.  

 

Còn lại hai người, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Dương Cuồng Nhân, hỏi: “Nhà họ Dương hiện tại thế nào?”  

 

“Cũng không tệ, ít nhất trên bề mặt đều rất tốt”, Dương Cuồng Nhân bật cười, có điều vẻ lo lắng trên mặt lại không qua được mắt Dương Hạo.  

 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, y nhíu mày hỏi.  

Dương Cuồng Nhân: “Mấy năm nay, Xích Hiệt của Thiên Ấn Tông tự mình trấn giữ Thiên Ấn Tông. Lão tổ Dương Triển căn bản chẳng thể đối kháng, một số cơ nghiệp của nhà họ Dương không ngừng bị thôn tính. Hơn nữa gần đây, Thiên Ấn Tông cũng xuất hiện không ít cao thủ Thiên Quân, những người này cực kỳ mạnh, rất khó đối phó. Dương Quan và Dương Tịnh lần lượt tử trận, thực lực của nhà họ Dương bị tổn thất rất nghiêm trọng”.  

 

Dương Hạo híp mắt lại, sát khí ngưng tụ trong đôi mắt y.  

 

Y nói: “Thiên Ấn Tông từ đầu tới cuối là một đại hoạ. Thực lực của Xích Hiệt rất mạnh, không trừ khử lão ta, nhà họ Dương chúng ta căn bản chẳng thể an tâm mà ngơi nghỉ”.  

 

“Giết lão ta đâu có dễ dàng?”, Dương Cuồng Nhân thở dài một tiếng.  

 

Dương Hạo cũng gật đầu, y biết thực lực của Xích Hiệt rất mạnh, nhà họ Dương trước mắt căn bản chưa có nhân vật nào có thể đối kháng được với lão ta. Y siết chặt nắm đấm, trong lòng hơi nôn nóng.  

 

“Sinh Mệnh đại đạo, tới lúc nào thì ta mới có thể lĩnh hội được?”, ánh mắt của y khẽ lộ ra đôi chút mờ mịt…  

Advertisement
';
Advertisement