“Giết người nhà họ Dương, đáng tội chết”, một nhát kiếm xoẹt qua cổ một Thiên Quân khiến đầu hắn rơi xuống, Dương Hạo bắt lấy thần hồn đó nói: “Chết đi!”  

 

“Bùm!”, thần hồn bị tiêu diệt, một Thiên Quân đã chết.  

 

Tay Dương Hạo cầm Tử Thần Kiếm, không ai có thể ngăn được. Trên bầu trời, một nhóm Thiên Quân lại không hề chạy trốn, họ hợp lực lại với nhau đánh trả đòn tấn công của Dương Hạo và Dương Cuồng Nhân, không sợ hãi chết chóc.  

 

“Giết! Giết!”…  

 

Cuộc chiến diễn ra liên tục gần một ngày, đến khi Thiên Quân cuối cùng bị Dương Hạo giết chết, cuối cùng không trung cũng yên lặng trở lại, máu bắn tung tóe trên mặt đất, cả người Dương Hạo ngã xuống dưới.  

 

Lúc này y đã tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu không dựa vào lòng tin báo thù thì có lẽ y đã bị nhiều Thiên Quân hợp sức lại giết chết rồi.  

 

Một kiếm luân hồi được thi triển, y bị phản phệ, mà trong lúc đánh nhau dữ dội trước đó, y không chỉ triển khai luân hồi một lần, bây giờ thần hồn của y đã trở nên mệt đến kiệt sức.  

 

“Dương Hạo”, Dương Cuồng Nhân thốt lên lao đến chỗ Dương Hạo.  

 

Thiên Kha cũng quay đầu lại nhìn Dương Hạo, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.  

 

“Cơ hội!”, lúc này Xích Hiệt bị Thiên Kha trấn áp bỗng cảm thấy luồng đao quang trấn áp mình hơi buông lỏng lập tức tỏ vẻ vui mừng.  

 

Trong tay lão ta xuất hiện thêm một món bảo vật, lực đại đạo cuồn cuộn đạp tan đao quang trên đỉnh đầu mình.  

 

“Xiu!”, lão nhanh chóng lấy một món bảo vật khác ra, cả người bay về phía xa như ánh sáng.  

 

“Có thể để ngươi chạy thoát sao?”, Thiên Kha lạnh nhạt nói, Xích Hiệt chạy được khoảng vài ngàn dặm đột nhiên cảm nhận được phía sau mình xuất hiện không gian lớn mạnh dao động.  

 

“Ầm!”, một bàn tay phá tan không gian túm lấy Xích Hiệt.  

Sắc mặt Xích Hiệt xám như tro tàn, lão biết Thiên Quân mà mình đang đối mặt quả thật quá mạnh, dù sử dụng bảo vật của mình cũng chưa chắc đã thoát được.  

 

“Hừ! Nhà họ Dương chết tiệt, ta chỉ có thể dùng thứ này”, Xích Hiệt thầm nói, sau đó trên người toát ra một luồng sáng cực lớn.  

 

“Đại Đế, cứu ta!”, tiếng hét vang lên, ảo ảnh lao ra từ trong người Xích Hiệt nhanh chóng rắn chắc lại, một bóng người cao lớn xuất hiện.  

 

“Vù!”, Thiên Kha vừa bắt được Xích Hiệt, ngay sau đó cảm nhận được một luồng uy lực đáng sợ vây chặt lấy mình, lực thiên đạo giáng xuống.  

 

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn người xuất hiện ở phía trên, sắc mặt hơi thay đổi.  

 

“Buông ông ta ra, ta sẽ tha chết cho ngươi”, người đột nhiên xuất hiện đó lạnh lùng nhìn Thiên Kha, giọng điệu mang theo uy nghiêm không cho phép từ chối.  

Advertisement
';
Advertisement