Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Y cúi người nhìn núi rừng ở phía dưới, trong lòng khẽ dao động.  

 

“Cho dù vội vàng đến Đế Thành cũng chưa chắc có thể lập tức tìm được nhóm người Tô Nhã. Người nên bình an thì tự nhiên sẽ được bình an. Mình gấp gáp như vậy sẽ sinh ra thần hồn nát thần tính”, Dương Hạo thở dài, sau đó thân hình đáp xuống phía dưới.  

 

“Trước tiên đi tới Đế Thành, mình không có thời gian tìm hiểu nơi nguy hiểm này, hôm nay mình phải xem xem cấm địa Huyết Ngục Chi Sơn này đáng sợ đến mức nào?”, khóe miệng y mỉm cười, hai mắt nhìn lướt qua núi rừng xung quanh.  

 

Ngay khi y vừa đáp xuống thì đột nhiên cảm nhận được một tia sát khí vô hình đã bao quanh y.   

 

Trong lòng khẽ dao động, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước, một con thú khổng lồ cao mấy chục trượng đang tiến về phía y. Cơ thể khổng lồ đó giống như một ngọn núi.  

 

Đầu của con thú khổng lồ này mọc đầy u nhọt, vô cùng xấu xí. Tứ chi to ngắn, có một lớp da màu đen rất dày, vừa nhìn là biết nó có nhận tính cực kỳ mạnh.  

 

“Gào!”, nó há to miệng rống lên, ngay phát ra tiếng gầm thì một luồng khí lạnh màu trắng cũng phun ra cùng lúc đó, đông cứng một đống cỏ cách chỗ Dương Hạo không xa thành băng lạnh.  

 

“Hàn Băng chi lực. Không ngờ ngay cả thú cũng có thiên phú đáng sợ như vậy. Con thú khổng lồ này gần như đã có thể so được với đỉnh cao của cảnh giới Linh Kiếp. Dựa vào cấp bậc thú loại, nó là một con Yêu vương cổ”, Dương Hạo thấp giọng nói.  

 

“Gào!”, con thú khổng lồ đó thấy màn ra oai trước đó của mình vậy mà lại bị tên này coi thường, nó lập tức phát ra tiếng gầm trầm thấp, trên người nổi lên một tầng sương trắng bạc.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn con yêu thú càng ngày càng tiến lại gần mình, ánh mắt y đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén.  

 

Y nhẹ nhàng nói: “Đừng quá đề cao bản thân thế. Yêu vương thì sao chứ?”  

“Vút!”, Tử Thần Kiếm bay ra khỏi vỏ, chỉ nhìn thấy một tia sáng lạnh lướt qua cổ con thú khổng lồ đó. Ngay lập tức, cơ thể con thú khổng lồ khựng lại, như thể nó đã bị đông cứng lại.  

 

“Phịch!”, ngay sau đó, đầu của con thú khổng lồ lăn xuống đất, máu tươi tuôn ra như suối phun, nhuộm đỏ cả mặt đất. Đúng lúc này, một tia thần hồn màu bạc bay ra từ trong đầu nó.  

 

“Vù!”, trong tay Dương Hạo khẽ dao động, lập tức kéo tia thần hồn đó lại. Y nhìn yêu thú trong tay gào thét, khẽ mỉm cười.  

 

“Vèo!”, một tia lực đại đạo phun trào từ trong tay y, nhanh chóng luyện chế linh hồn của con yêu thú này thành một viên hồn đan.  

 

Cảnh tượng này khiến Dương Hạo nhớ lại khi ở dãy núi Yêu Ma năm đó, lão ma đã dạy mình phong ấn đan như thế nào. Mặc dù mình khi đó còn yếu nhưng cũng rất tài giỏi.  

 

“Xào xạc!”, âm thanh rất nhỏ vang lên từ bốn phương tám hướng, Dương Hạo lập tức bừng tỉnh. Y ngẩng đầu lên nhìn lướt qua xung quanh, y phát hiện ra một luồng khí tức sinh mệnh cực kỳ yếu ớt đang đến gần.  

Advertisement
';
Advertisement