Sắc mặt của thị vệ Khâu Vĩ cũng ngưng trọng, ông ta nhìn con chim ác trên bầu trời, ánh sáng hắc ám trên người nhanh chóng phóng ra.  

 

Thôi Tử Ngọc nhìn con chim ác, vô cùng sợ hãi nói: “Nghe nói con Hắc Ma Loan Điểu này có huyết mạch Thanh Loan thượng cổ, vừa sinh ra đã ở cấp bậc Yêu vương thượng cổ, có thể so sánh với cảnh giới Linh Kiếp của con người. Chắc chắn con Hắc Ma Loan Điểu này đã trưởng thành, thực lực không thua gì Thiên Quân cấp thấp. Thậm chí còn mạnh hơn”.  

 

Ba người bọn họ đều không ngờ rằng mình đã rất thận trọng như vậy, không gióng trống khua chiêng bay trong hư không, nhưng con chim ác này vẫn nhạy cảm phát hiện ra bọn họ.  

 

“Hàn Tinh đạo hữu, ngươi phải cẩn thận. Con Hắc Ma Loan Điểu này không chỉ cực kỳ cường hãn, mà còn vô cùng thông minh. Khí tức của ngươi yếu nhất trong chúng ta, nó nhất định sẽ đối phó với ngươi trước”, Thôi Tử Ngọc nói.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn con chim ác đó. Trong mắt y lóe lên một tia kiếm ý dữ dội, ánh mắt dường như đã hóa thành lưỡi kiếm sắc bén, y tiến đến trước mặt con Hắc Ma Loan Điểu.  

 

“U!”, Hắc Ma Loan Điểu lại phát ra tiếng kêu rất to, thân hình khổng lồ hóa thành cực quang màu đen, lập tức lao thẳng về phía Dương Hạo.  

 

“Xẹt!”, Tử Thần Kiếm lao ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như chớp. Ánh sáng màu tím lóe lên trên lưỡi kiếm giống như một tia sao băng vụt sáng trên bầu trời.  

 

“Phụt!”, máu phun ra, con Hắc Ma Loan Điểu lập tức kêu một tiếng hoảng sợ, thân hình khẽ chấn động rồi bay lên trời cao.  

 

Thôi Tử Ngọc, Trịnh Long và Khâu Vĩ đều ngạc nhiên nhìn Tử Thần Kiếm trong tay Dương Hạo, trong mắt bọn họ đều hiện lên một tia ngưỡng mộ.  

 

Có thể chém gãy được móng vuốt của Hắc Ma Loan Điểu, thanh kiếm này chắc chắn đã vượt qua cấp bảo vật thuần dương. Cho dù bọn họ có địa vị cao cũng không thể có được binh khí như vậy.  

 

“Binh khí tốt”, Trịnh Long kinh ngạc lên tiếng nói: “Sở hữu thanh Thần kiếm này, ngươi có thể chém mấy người chúng ta dễ như trở bàn tay. Quả nhiên uy thế của thí quân giả không phải là hữu danh vô thực”.  

 

Khâu Vĩ cũng gật đầu, trên mặt hơi lộ ra một chút cảnh giác, nhưng lại nhanh chóng biến mất.  

 

Còn về Thôi Tử Ngọc, cô ta chỉ tò mò nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Dương Hạo. Ngay từ lúc đầu, cô ta đã cảm thấy tên tu giả cảnh giới Linh Kiếp này không đơn giản, bây giờ xem ra cô ta vẫn đánh giá thấp hắn.  

“Nó vẫn chưa rời đi”, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn con chim ác khổng lồ trên bầu trời, trong mắt y hiện lên vẻ nghiêm túc.  

 

Không sai, Tử Thần Kiếm quả thực là binh khí cấp Thiên Linh. Nhưng cho dù như vậy, một nhát kiếm vừa rồi đó cũng chỉ xé rách một lớp da của con Hắc Ma Loan Điểu đó mà thôi.  

 

Binh khí cấp Thiên Linh chỉ có thể xé rách lớp da, cũng đủ để chứng minh sức phòng ngự khủng khiếp của Hắc Ma Loan Điểu. Cho dù là Thiên Quân cấp trung chắc chắn cũng không bằng.  

 

“U!”, Hắc Ma Loan Điểu nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Dương Hạo với ánh mắt tức giận, hiện lên một chút kiêng dè.  

 

Sau đó nó nhanh chóng lướt qua ba người nhóm Thôi Tử Ngọc, thân hình khổng lồ của nó lao xuống, mục tiêu chính là tên thị vệ Khâu Vĩ mặc hắc giáp đó.  

 

“Hắc Ám chi đạo, giết!”, Khưu Vĩ hét to lên một tiếng, vươn một tay ra, nắm đấm đen nhánh đột nhiên phóng to, đánh về phía cơ thể của Hắc Ma Loan Điểu.  

Advertisement
';
Advertisement