Y nói: “Đã thấy chưa, đây chính là người mà cô nghĩ là đồng tâm đấy? Ha ha! Phải nói rằng cô là một người bi thương, ta không hiểu tại sao cô lại không thể giữ lại những người này?”  

 

“Bởi vì ta quá tốt với họ”, giọng nói lạnh như băng vang lên, phần thân thể còn lại của Thôi Tử Ngọc đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, thần hồn của cô ta được một luồng năng lượng đặc biệt bao phủ, năng lượng đó vừa mạnh vừa tinh thuần.  

 

Sau đó, đầu của Thôi Tử Ngọc bắt đầu trở lại nguyên dạng ban đầu trong ánh mắt không thể tin được của Khâu Vĩ. Từ da đầu đến tròng mắt, rồi lại đến từng sợi tóc, thoáng chốc cô ta đã không còn thương tổn gì đứng dậy.  

 

“Tiếc là món bảo vật mà phụ thân để lại cứ thế bị hủy đi rồi”, Thôi Tử Ngọc cảm thấy hơi tiếc nuối mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc nắm chặt lấy một lá bùa hình tròn.  

 

Lúc nãy khi Khâu Vĩ ra tay, cô ta đã cảm nhận được, thế nên khoảnh khắc Khâu Vĩ tấn công, cô ta đã sử dụng lá bùa hộ thân này để bảo vệ mình một mạng.  

 

“Thảo nào thần hồn không xuất ra khỏi cơ thể”, Dương Hạo bĩu môi khẽ cười. Thật ra y cũng có cơ hội ngăn cản khi Khâu Vĩ tấn công nhưng y không ra tay.  

 

Một vùng cỏ Băng Lăng lớn như vậy, cộng thêm ngọn cỏ Băng Lăng Vương đó, đây là một khối tài sản khổng lồ khó mà tưởng tượng được, bớt đi phần một người dù sao cũng tốt.  

 

Nhưng không ngờ Thôi Tử Ngọc lại không sao, mất đi một món bảo vật, lại nhẹ nhàng hồi phục lại cơ thể, hơn nữa hình như khí tức cũng không giảm so với trước đó.  

 

“Cô! Bùa thế thân! Sao cô có thể có được bùa thế thân?”, sắc mặt Khâu Vĩ trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Thôi Tử Ngọc, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.  

 

“Tại sao ta lại có bùa thế thân?”, Thôi Tử Ngọc cười mỉa nói: “Lẽ nào nhị ca ta không nói cho ngươi biết, mỗi người trong nhà họ Thôi đều được phụ thân tặng cho một lá bùa thế thân sau khi chào đời sao?”  

 

“Giết!”, Khâu Vĩ nghe thấy thế, ánh mắt bỗng trở nên hung tàn, tay ngưng tụ lực hắc ám đánh về phía Thôi Tử Ngọc, muốn giết cô ta thêm lần nữa.  

 

Thôi Tử Ngọc lạnh lùng nhìn đòn tấn công của ông ta nói: “Vừa rồi ông không giết được ta, bây giờ càng không thể giết ta, nể tình ông và ta quen nhau hơn mười năm nên ta sẽ để cho ông chết toàn thây”.  

Lực hàn băng giáng xuống, trên núi băng này, uy lực của lực hàn băng của Thôi Tử Ngọc nhân lên gấp bội, chỉ một tích tắc đã khiến cả người Khâu Vĩ đóng băng.  

 

“Vèo!”, trong cơn băng giá, một mũi nhọn hình mũi dùi đâm vào đầu Khâu Vĩ, sau đó lực hàn băng đóng băng thần hồn của ông ta đến khi chết.  

 

“Kết cục cuối cùng của kẻ vong ơn bội nghĩa nên như thế, Thôi Tử Kiều, huynh không nhân từ thì đừng trách ta không nhân nghĩa. Tình cảm huynh muội gì đó đã cắt đứt theo nhát dao này rồi”, Thôi Tử Ngọc lạnh lùng nói.  

 

“Ha ha! Hay cho câu cắt đứt theo nhát dao này, muội muội ngoan của ta, muội đúng thật là không hề do dự gì”, tiếng cười cuồng bạo vang lên, một người xuất hiện trên đỉnh núi băng.  

 

Thôi Tử Ngọc xoay người lại nhìn, đôi mắt toát ra sát khí lạnh như băng.  

 

Cô ta nói: “Thôi Tử Kiều, ta không dám làm muội của ngươi, vì quyền lực, vì quyền thừa kế mà trong mắt ngươi huynh muội đều trở thành kẻ thù

Advertisement
';
Advertisement