Vừa bước vào trong đại điện liền thấy toàn người là người. Hầu hết mọi người nhìn thấy Thôi Trường Thanh đi vào lần lượt tiến lên chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.  

 

Ông ta là Thiên Quân đỉnh cao duy nhất ở đây, được coi là thực lực trấn áp tất cả, đương nhiên là cao hơn người khác một bậc.  

 

Thôi Tử Ngọc nói nhỏ bên tai Dương Hạo: “Dương Hạo đại ca, lát nữa nếu Thôi Tử Tranh làm khó huynh, tuyệt đối phải nhịn. Cho dù thế nào, đều không được phép ra tay trong đại điện này”.  

 

“Vì sao?”, Dương Hạo cau mày.  

 

Thôi Tử Ngọc: “Phụ thân từng đặt ra quy tắc, cho dù là ai, nếu như ra tay ở đây, chính là kẻ thù của nhà họ Thôi. Nhà họ Thôi ta sẽ dồn toàn lực truy sát”.  

 

“Quy tắc bá đạo thật đấy”, Dương Hạo thở dài một hơi, xoay người nói: “Nhưng mà nếu như ra tay trong đại điện nhà người ta quả thực cũng không lịch sự cho lắm. Thôi bỏ đi, ta có thể nhịn thì sẽ nhịn”.  

 

Thôi Tử Ngọc có chút bất lực, ý của Dương Hạo là nếu y không thể nhịn được thì sẽ không nhịn. Cô ta chỉ hi vọng những tên có mắt mà không thấy thái dương kia đừng có gây chuyện, nếu không sẽ khó thu dọn.  

 

Phụ thân dám giết Dương Hạo không? Trong lòng cô ta trực tiếp phủ định, không nói đến những Đại Đế hôm nọ gặp, Đế Viện cũng là sự tồn tại mà nhà họ Thôi không thể nào chọc vào.  

 

Yến tiệc bắt đầu, mọi người nói chuyện phiếm hoặc lớn tiếng cười đùa, toàn bộ đại điện ngập tràn âm thanh.  

 

Duy chỉ có bàn Dương Hạo là tương đối trầm mặc, Tam Mục và Bát Túc đều vùi đầu thưởng thức một ít trái cây và rượu linh trên bàn, cũng như một số máu thịt của yêu thú.  

 

Dương Hạo cũng ăn không ít, trong quá trình này, thi thoảng lại có mấy ánh mắt quét qua cơ thể y. Một trong số đó là Thôi Tử Tranh, còn có một thanh niên khác. Nếu như Dương Hạo đoán không nhầm thì người này có lẽ chính là vị đại ca đó của Thôi Tử Ngọc, Thôi Tử Hàng.

 

Rất nhanh, bữa yến tiệc đã xong xuôi. Nhưng lúc này, không một ai rời đi. Bởi vì cảnh hay của bữa tiệc này giờ mới thực sự bắt đầu, đa số mọi người đều tới đây để đổi hàng.  

Ở trên vị trí chủ tọa, Thôi Trường Thanh nhìn mọi người, cười nói: “Yến tiệc kết thúc, sau đây mọi người nếu có bảo vật gì đều có thể lấy ra. Đương nhiên, nếu như không nỡ đổi, vậy thì thôi”.  

 

“Ta có một bộ Chiến giáp màu đen, không biết có ai cần không?”, một vị Thiên Quân cấp thấp lấy ra bảo vật của mình trước, là một bộ Chiến giáp màu đen.  

 

Ông ta nói tiếp: “Như mọi ngươi đã biết, kim loại đen rất hiếm. Bộ Chiến giáp màu đen này của ta tốn hàng trăm kg kim loại đen để chế tạo, rất có giá trị”.  

 

“Không biết ông cần vật phẩm như thế nào?”, trên mặt một Thiên Quân lộ ra vẻ rung động, sau đó liền hỏi một câu.  

 

“Ở đây ta có một số viên đá Bạch Huyền ngàn năm, không biết có thể đổi không?”  

 

“Ta không có gì khác, chỉ có binh khí cấp Thần Dương, không biết có thể đổi được không?”  

Advertisement
';
Advertisement