Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Sảng khoái”, toàn thân Dương Hạo vô cùng thoải mái, hoàn toàn đắm chìm trong kiếm đạo, biển máu vốn dĩ đang đè ép vậy mà lại khiến Dương Hạo cảm thấy mình như cá gặp nước.  

 

“Không!”, Văn Ngục trơ mắt nhìn đại trận huyết long sụp đổ, thất thần quỳ xuống mặt đất, không còn khí thế như trước đó, sức mạnh khống chế hơn mười vị Thiên Quân vậy mà không địch nổi một tên Linh Kiếp, đây đúng là chuyện cười. Bây giờ mình còn sắp bị tên Linh Kiếp này giết chết, những thứ mình bỏ ra từ trước tới giờ đều là cái gì chứ!  

 

Sát trận vỡ nát, ảo trận cũng dần biến mất cùng với sự tuyệt vọng của Văn Ngục. Trước đó Văn Nhung được coi là trận nhãn luôn cảm thấy cơ thể yếu đuối, không thể giúp được gì cho sư đệ, vừa rồi hắn rơi vào nguy hiểm, sư đệ vậy mà đã cố gắng hết sức để cứu hắn, nghĩ đến đây Văn Nhung cảm thấy vô cùng ấm áp.  

 

Không ngờ tới một tên Linh Kiếp không chỉ tinh thông kiếm pháp, kiếm khí mà còn có thể cầm cự đến mức khiến người ta suy yếu, nếu hôm nay thả hồ về rừng, sau này phải đối phó như thế nào đây.  

 

“Huyết Thư, thi quỷ phong tẫn”, Văn Nhung nghiêng người đứng chặn trước người Văn Ngục, mở ra một kết giới chặn bước tiến của Dương Hạo: “Sư đệ, bây giờ sư huynh đã hồi phục rồi, đổi thành ta chặn đánh hắn, đệ yên tâm, vừa rồi ta đã báo tin cho sư môn, không bao lâu nữa sẽ có đồng môn tới giúp đỡ, chỉ cần phòng ngự là được!”  

 

Từng giọt máu nhỏ xuống từ mũi kiếm của Tử Thần Kiếm, thi thể của hơn mười vị Thiên Quân cấp trung nằm la liệt, Tam Mục Bát Túc không rõ sống chết, Dương hạo đứng ngay trung tâm đại trận giống như đồ tể, khinh thường bật cười một tiếng với kết giới huyết sắc này.  

 

Phía sau kết giới là Văn Nhung đang nổi đầy gân xanh, liều mạng muốn bảo vệ Văn Ngục, nhưng hắn lại không biết đại trận vừa rồi lợi hại như vậy là do Văn Ngục mặc kệ trả giá rút kinh huyết của mình ra, một tên Linh Kiếp tầng ba lợi hại đến mấy cũng không thể chém ra một nhát kiếm lập tức khiến một vị Thiên Quân cao cấp suy yếu chỉ trong vài giờ.  

 

“Ha ha, nực cười, Văn Thương, Văn Nhung, Văn Ngục, điện Thiên Nhất, môn phái vạn năm, tình cảm đồng môn, ngươi lừa ta gạt”, Dương Hạo giơ tay phải đang cầm kiếm lên, cẩn thận quan sát Tử Thần Kiếm: “Cho dù là Kiếm Đế cũng không thể nhìn thấu được trần thế này”. Máu chảy xuống khuỷu tay dọc theo Tử Thần Kiếm, nguyên lực xung quanh Dương Hạo đột nhiên bùng nổ, máu tươi trực tiếp bốc hơi.  

 

Văn Ngục vừa mới bị đánh bại vốn dĩ lòng đau như tro tàn vừa nghe thấy sư môn tới cứu giúp, hắn lập tức tìm được hy vọng, nuốt một viên đan dược, hồi phục ngay tại chỗ.  

 

“Ngươi cho rằng một kết giới nhỏ bé có thể ngăn cản được ta sao, Tử Thần Kiếm, phá cho ta!”  

 

Một tia ánh kiếm nhắm thẳng vào trong kết giới huyết sắc, kết giới vẫn không nhúc nhích, nhưng Văn Nhung ở phía bên kia kết giới đột nhiên phun ra một ngụm máu.  

“Phá, phá, phá!”  

 

Ánh kiếm liên tục lướt qua, kết giới không ngừng lóe lên, cuối cùng vỡ nát.  

 

Văn Nhung và Dương Hạo đối mắt nhìn nhau, không ai nói gì.  

 

“Tuế nguyệt, luân hồi!”  

 

Dương Hạo đâm một nhát kiếm thẳng vào mi tâm của Văn Nhung.  

 

Văn Nhung biết mình không địch lại nổi, từ từ nhắm hai mắt lại, cả đời mình vì đạo thống, vì sư huynh sư đệ, cho dù có làm chuyện xấu xa, nhưng đều do có nỗi khổ trong lòng, thế đạo đã như vậy khó mà giữ được thân mình, tất cả đều để cho hậu thế bình luận đi.  

Advertisement
';
Advertisement